Blogger Widgets

Nỗi niềm của ngoại



Ngoại đã gần chín mươi. Đêm nằm, ngoại hằng mơ ú ớ rồi bảo chắc sắp đi theo ông. Ngoại hay nhìn khắc khoải ra ngoài trời mỗi lần mưa gió, lại lầm rầm đất trời độ này khó sống hơn xưa.


Nỗi niềm của ngoại

Cậu thường trêu ngoại là người giàu tâm sự, đa mang nỗi niềm. Mình hiểu, người già, hình như ai cũng thế, thèm nói chuyện, thèm lắng nghe. Nỗi thèm khát đó với ngoại nhiều hơn gấp bội vì ngoại hay suy nghĩ.
Mỗi khi trở trời, ngoại rên đau lưng, nhức xương, khó ngủ. Người già cứ như một cỗ máy đã gần hết hạn, thân thể rệu rã, đụng đâu đau đó mà thương.
Nhà cậu có hai chị gái đều lấy vợ, hai anh con trai đi làm suốt ngày. Cậu mợ cũng đi suốt. Làm bạn với ngoại là tám con mèo và năm con cún. Ai vào nhà cũng hốt hoảng, cơm nuôi vật chắc tốn hơn cơm nuôi người. Ai xin, ngoại hỏi kỹ càng, cứ sợ họ đem đi bán hay làm thịt nên ngoại để nuôi, rồi suốt ngày ngoại ngoại con con với chúng.
Ngoại răng yếu nên không ăn trầu, chỉ thèm thuốc, thứ thuốc bằng loại lá dài, phơi khô, mùi hăng hắc. Mấy bận về ở lại, chị em mình kiên quyết không cho ngoại hút vì nghe tiếng ngoại ho sù sụ. Ngoại hóa bần thần, chân tay lóng ngóng mà thương, không hút thuốc đâm buồn miệng nên thế. Vậy là, chẳng còn cách nào, lại ngồi quấn thuốc, nắm bàn tay gân guốc rồi thì thầm với ngoại.
Ngoại có đôi bông tai để dành cho cháu dâu đích tôn hoài. Anh họ lớn tuổi nhưng hình như duyên tình chưa tới, xem đám nào cũng được dăm ba tháng rồi chia tay. Ngoại hay buồn tình, thở than tại nó nghèo, tại nhà mình nghèo nên con gái nó chê. Ngoại sờ lên vách tường cũ kỹ, rỗ lởm chởm rồi thở dài thườn thượt.
Chị đem người yêu về ra mắt, ngoại mừng ra mặt. Cầm tay anh ấy rồi hỏi han, nói chuyện thiệt tình. Chị đùa “duyệt được không ngoại”, ngoại lại cười hiền “bây duyệt thì tao duyệt”. Bẵng đi một thời gian, hai người chia tay. Ngoại nghe tin, thẫn thờ, ăn cơm không nổi. Thấy chị vào ra lặng lẽ, hỏi duyên nợ với người ta sao, ngoại không nghĩ nó cạn tình đến vậy. Chị dựa vào vai ngoại, khóc một trận thỏa thích. Đêm nằm, ngoại lại mất ngủ, cứ tiếc hoài cái lương duyên đẹp đẽ của đứa cháu. Chị hối hận, biết vậy hồi trước đừng đem người ta về để rồi dở dang khiến ngoại buồn lây.
Lúc nhỏ, ngoại hay kể chuyện cổ tích cho mấy chị em. Bao ca dao, tục ngữ cổ ngoại thuộc nằm lòng. Hễ đụng chuyện gì, ngoại lại lấy ca dao tục ngữ ra dạy. Thi thoảng, chị em mình nói lại vài câu tục ngữ khiến đám bạn trầm trồ vì trong sách vở làm gì có.
Chị làm đề tài về lời ru, thế là bấu víu vô ngoại, nhân chứng sống thần kỳ. Ngoại hát ru đến mấy cái băng cát sét cho chị thu âm. Rồi chuyển sang hò địch vận. Ngày xưa, giọng hò của ngoại lanh lảnh, vang cả một dòng Thạch Hãn. Bây giờ, vẫn còn ấm, còn trong lắm lắm.
Đêm nằm, mấy chị em ôm chặt ngoại rồi nghe kể chuyện ngày xưa. Chuyện ngoại mười lăm tuổi đã bị ông cố đem gả, lúc ấy giận ông ngoại lắm dù chưa biết mặt, kiểu như “tự nhiên chấm tui chi rứa biết à”. Hôm rước dâu, ngoại chạy trốn bị ông cố hô người ta bắt lại rồi nhốt trong cái lồng đựng heo và khiêng đi, qua đám ruộng, vùng vằng thế nào mà rơi xuống, lấm lem hết cả. Về nhà chồng, người ngoại toàn mùi bùn, mùi đất. Mấy chị em nghe vừa cười vừa thương.
Ông hiền nhưng lại cộc tính, thương đó nhưng để trong bụng hậm hừ chứ chẳng bao giờ nói ra. Ông đi trước ngoại hơn chục năm nay, ngoại trống trải cứ nhìn lên bàn thờ miết. Hễ đi đâu vài ngày, ngoại lại đòi về nhà cho bằng được, bảo ông mày nhớ, chịu chi thấu.
Mỗi lần đám cháu lên chơi, ngoại chống gậy đi khắp vườn, khèo trái ổi, thử trái mít, hái vài ba nắm lá cho mấy cô cháu gái nấu uống ngủ ngon, có trái cà, trái dứa cũng gửi gắm về.
Ngày giỗ ông, con cháu về đông chật nhà, bỗng dưng ngoại rưng nước mắt, bảo thấy đông như vậy nên vui quá. Ngoại cứ sợ con cháu lớn lên, nhiều việc rồi chẳng ai nhớ đến tổ tiên ông bà. Đúng là lắm khi, bị cuốn trong cuộc sống và công việc nên mình quên mất còn có ngoại thường đứng trước đám cúc tần, trông ra cửa những buổi chiều muộn. Lại thảng thốt, sợ ngày ngoại hóa sương khói mà chưa kịp nghe hết bấy nhiêu nỗi niềm bao la của ngoại.

[Trẫm xem tiếp...]


“Còn chưa mở mắt thì làm ăn gì?”



Em vốn dĩ không được tạo hóa ban cho nhiều đặc ân như người khác: Mặt mũi không sáng sủa đẹp trai, vóc dáng không cao ráo lịch lãm, tính tình không được rộng rãi phóng khoáng… Đáng buồn nhất là về cái khoản chiều cao. Em chỉ có 1,55m.


“Còn chưa mở mắt thì làm ăn gì?”

Chính vì những nhược điểm này mà đến giờ đã 22 tuổi, em vẫn chưa có người yêu. Cách nay chưa lâu, em quen một cô gái, khi hai đứa gần nhau, em chưa kịp làm gì thì cô ấy đã nhăn mặt dòm em lom lom rồi bảo: “Còn chưa mở mắt thì làm ăn gì?”. Rồi cô ấy vừa mặc quần áo, vừa ngân nga như hát: “Vừa lùn, vừa lé, lại còn vẹo ne…”. Em nghe mà điếng hồn.
Từ hôm đó em cứ hay quan tâm dòm ngó thằng nhỏ. Em nghĩ nó đã “mở mắt” lâu rồi chớ không phải như cô bạn kia nói nhưng đúng là nó hơi nhỏ. Lúc bình thường em kéo ra đo thấy nó dài bằng ngón tay giữa của em và to cỡ trái chuối cao; còn lúc chọc ghẹo cho nó cương cứng thì dài thêm một đoạn khoảng 4-5 cm và to cỡ trái chuối xiêm đen.
Em có thể uống sữa, bổ sung vitamin hay làm cách nào để thân thể cao thêm, kéo theo thằng nhỏ cũng bớt lùn hay không? Em cũng thắc mắc tại sao thằng nhỏ của em lại nằm vẹo sang một bên chớ không ngay hàng thẳng lối như người khác? Có khi nào nó chưa mở mắt như lời cô bạn em nói hay không? Lê Duy (Chợ Gạo, Tiền Giang)
Bạn trẻ thân mến,
Thật ra thì chiều cao 1,55 m cũng không phải là vấn đề gì ghê gớm bởi các cô gái có chiều cao cỡ đó trở xuống không phải là ít. Do vậy, việc bạn muốn tìm “một cái vung” phù hợp với mình cũng không phải là khó lắm đâu. Quan trọng là bạn phải mạnh mẽ, tự tin theo kiểu “tuy anh không cao nhưng thế giới phải ngước nhìn”.
Một trong những yếu tố khiến bạn thêm tự tin là có công việc ổn định, có thể sống “độc lập tự do”, không phải phụ thuộc vào ai. 22 tuổi, bạn còn trẻ lắm, có gì đâu phải lo ngại? Ở tuổi này có lẽ bạn vừa học xong, đang tìm công ăn việc làm, vậy thì nên tập trung vào chuyện này cho tốt. Khi có việc làm, thu nhập ngon lành, bạn sẽ thấy mình không còn tự ti, mặc cảm về chiều cao khiêm tốn của mình. Nếu bạn là một chàng trai tốt, biết quan tâm, chia sẻ với mọi người thì lo gì trong môi trường làm việc sẽ không có người phát hiện, để ý, yêu thương?
Về chuyện “thằng nhỏ” thì đúng là cô bạn có hơi quá đáng. Thấy vậy thì để vậy cớ sao lại la làng lên như thế! “Mở mắt” hay chưa “mở mắt”, nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra thôi mà. Thông thường thằng nhỏ sẽ “mở mắt” khi các bé trai vào tuổi dậy thì. Khi ấy, da quy đầu tách ra và tuột xuống. Nếu bạn thấy khi dương vật ở trạng thái cương cứng mà phần da quy đầu tuột xuống khỏi khất của thằng nhỏ thì chắc chắn là nó đã “mở mắt” trăm phần trăm.
Về kích thước thì dù trong thực tế chuối cao và chuối xiêm không phải lúc nào cũng có kích cỡ giống nhau (vì phụ thuộc vào điều kiện chăm bón) nhưng theo quy luật di truyền thì “người sao, của vậy”. Nếu bình thường nó dài cỡ ngón tay giữa (khoảng 5-6cm) thì cũng không phải tầm thường. Còn khi nó giễu võ, giương oai thấy to cỡ trái chuối xiêm đen thì cũng không phải là quá bé (trừ khi trái chuối mà bạn so sánh nằm ở... nải chót và bình thường cây chuối chẳng được chăm bón gì!).
Ngoài ra, cái chuyện nó “vẹo ne” thì chỉ đáng lo khi nó vẹo quá cỡ thợ mộc, vẹo đến mức bất bình thường chớ thông thường thì thằng nhỏ vẫn nằm nghiêng đầu sang một bên để làm duyên, làm dáng chớ có thẳng đuồn đuột như khi cương cứng đâu mà bạn thắc mắc? Mà bạn đã thấy được của mấy người mà dám chắc của người ta ngay lối, thẳng hàng?
Tóm lại, chỉ là do cô bạn “ác mồm, ác miệng” hoặc vui đùa quá trớn khiến bạn trẻ thấy buồn rồi đâm nghĩ ngợi lung tung. Nếu không tự tin lắm về cái chuyện mở mắt hay chưa mở mắt thì bạn có thể hỏi một ông anh nào đó có kinh nghiệm hoặc tốt nhất là đến bác sĩ chuyên khoa để họ nói cho một câu mà yên lòng về nhà ăn ngon, ngủ yên.
Uống sữa, tăng cường dinh dưỡng, tập thể dục thể thao, sống lành mạnh thì sẽ làm cho cơ thể khỏe mạnh chớ tuổi này thì không hi vọng sẽ cao thêm được nữa. Mà bạn biết rồi đó, khi cơ thể khỏe mạnh, tinh thần thư thái thì cái chuyện mần ăn kia sẽ rất là mỹ mãn.
Vậy đi nghen.
[Trẫm xem tiếp...]


Mùa cá cóng



Bé út viết thư kể chuyện 2 tuần liền ăn cơm với cá đồng, tự nhiên lại thấy rưng rưng nhớ mùa cá cóng. Những con cá suýt chết rét có khi hiện diện trên mâm cơm nhà tôi suốt cả chục ngày liền.

Hơn chục năm trước, quê tôi nghèo lắm, người dân chỉ biết bám ruộng, bám đồng mưu sinh. Ngày ấy, gần như mọi thực phẩm nuôi sống gia đình đều do tự tay người dân nuôi trồng, chăm bẵm. Cái thủa nghèo khó ấy, con gà nuôi được cũng không dám làm thịt ăn mà chỉ dám mang ra chợ bán, lấy tiền mua mắm, mua cá hay sang hơn thì mua ít lạng thịt ba chỉ nấu với bầu khô.
Mùa hè, chủ lực trong mỗi bữa ăn vẫn là rau muống và cà pháo muối dòn. Sau này khi lớn lên, được đi nhiều nơi nhưng tôi vẫn không thấy ở đâu món cà muối lại đậm đà, trắng muốt và dòn như cà muối xứ Nghệ quê mình.
Nhưng vào những ngày mưa dầm gió bấc hay rét mướt, khi vạt rau muống tàn lụi, khi vại cà của mẹ vơi dần thì tiếng thở dài của cha lại vang lên trong từng bữa cơm. Lũ chúng tôi, trệu trạo ngồi ăn cơm với nước mắm. Bữa nào sang hơn, mẹ phi hành mỡ thơm lừng lên rồi đổ nước mắm vào, mấy chị em hít hà ăn cơm như tằm ăn rỗi.
Trời rét, cả nhà ngồi co ro quanh bếp lửa. Mẹ rầu rĩ xúc mấy bơ gạo nấu cơm. Rét quá, rau cũng chẳng mọc được hoặc lụi dần đi rồi chết hẳn thành ra bữa cơm lại chỉ có nước mắm hay gộc chuối muối. Rét đến nỗi chị em tôi ngồi nghịch, cứ há miệng ra thở để… xem khói.
Những bàn tay tê cóng hơ hơ trước bếp lửa. Cha vụt đứng dậy, xách cái giỏ tre ra đi. Đi bắt cá cóng! Trời rét, nước buốt, những con cá rô, cá diếc cũng lạnh cóng, lờ đờ trôi trong nước. Những chú cá tinh ranh hơn biết bám vào các hang cua, những bụi cỏ để tránh rét nhưng rồi cũng chịu chung số phận như đồng loại của chúng.
Cha đi dọc bờ mương, thò bàn tay to bè chai sạn vào từng vũng nước để vớt cá. Khi bàn tay bắt đầu lạnh cóng như tảng đá, chuyển sang màu thâm xì thi giỏ cũng đã lưng lưng cá. Không gian chật hẹp, những con cá “sưởi ấm” cho nhau, chẳng mấy chúc chúng hồi sinh, giãy tanh tách.
Cha về, đổ cái giỏ vào chậu. Đôi môi thâm xì vì rét nở một nụ cười. Mẹ nhặt nhạnh những con cá to để nướng, chị em tôi được một bữa “tươi”. Số còn lại mẹ kho khế, để dành ăn dần trong mấy ngày mưa rét. Hôm nào cha bắt được nhiều cá cóng, mẹ lại luộc lên rồi bỏ vào mâm, hong trên bếp củi làm “lương khô” ăn dần.
Cá rô đồng là giống cá tinh khôn, mùa cày vỡ, từng đàn rủ nhau ẩn dưới những vai cày. Cha chỉ việc lật tảng đất lên, có khi hốt cả nắm cá. Giống cá quả tinh khôn không kém. Nó ẩn mình sâu trong những hang hốc, nhiều khi phải thò cả cánh tay vào. Hôm nào may mắn, cha bắt được vài con cá quả to bằng cán liềm, cả nhà sẽ có một nồi cá kho tộ cực ngon dưới bàn tay khéo léo của mẹ.
Cứ như thế, những con cá cóng nuôi chị em tôi đi qua mùa rét mướt.
Có những đợt mưa rét kéo dài, cá cóng cha bắt về nhiều đến nỗi cứ tới bữa cơm nhìn thấy cá là chúng tôi chết khiếp. Ngày đó, cá dưới đồng nhiều đến nỗi bắt mang ra chợ bán chẳng ai mua. Thành ra, bữa cơm ngày cuối đông hết cá nướng đến cá kho khế, cá nấu canh chua ăn đến xót cả ruột.
Chị em tôi đi học xa, thi thoảng gọi điện về nhắc cha giữ ấm ngày rét lại nghe giọng con út buồn buồn “Mấy ngày ni toàn ăn cơm cá”. Tôi lại mường tượng ra cái dáng còng còng của cha đang mò mẫm dưới dòng nước buốt. Bàn tay gầy guộc thâm xì vục xuống nước, vớt những con cá đã cứng đơ vì rét…

[Trẫm xem tiếp...]


Tháng ba về



Tháng ba về, mưa trở mình xoay nghiêng theo làn gió. Còn chút mưa phất phơ như giăng mắc bao nỗi niềm riêng mang, sâu tận lòng người. Bầu trời những ngày xám xịt đã dần quang mây, vén màn u tối nhường chỗ cho sắc tinh khôi trên gương mặt phố xá.

 
Tháng ba về
Sắc hồng ôm lên má em, dìu dịu nở bừng nụ cười ngày mới, rộn ràng và háo hức, hân hoan và rạng rỡ. Hồn người dường như cũng tươi mới hơn sau chuỗi ngày dài ngâm mình trong màn mưa tháng hai lê thê, não nề. Tháng ba về để thắp bừng lên niềm tin, nao nức, hy vọng như sau cơn mưa kia, ánh cầu vồng sẽ hiện.

Tháng ba, ta nắm chặt trong tay mình hoài niệm, gói ghém nâng niu và gìn giữ về một màu trắng hoa sưa buốt hồn, nhưng nhức nhớ thương, ký ức. Sẽ lại trở về trên những con đường rợp bóng sưa, mềm mượt những cánh hoa tinh khiết rải trên hè phố, đi trong cơn mưa hoa bình yên cùng năm tháng. Biết rằng, mùa ấm áp đang gọi mời, đang chở che.

Tháng ba cũng là lúc ngày hội trường sắp tới. Nơi nơi, người người, những hình ảnh bạn bè, thầy cô, trường lớp cứ khiến ta muốn bước chân quay về bên mái trường xưa yêu dấu. Sống lại những năm tháng học trò hồn nhiên, sáng trong. Những bài viết, những bức hình xưa xa cho ta niềm tự hào về một mái trường cấp ba ta từng học, từng gắn bó.

Này tháng ba, nắm tay ta nhé, cùng ngang qua màu hoa gạo đỏ chói của làng quê thương mến, hồn hậu, bình dị. Hoa gạo của quê hương, của mẹ, của chị, của những đứa trẻ chân đất đầu trần, lấm lem chạy chơi đùa nhặt những bông gạo au đỏ kết vòng, nâng niu trên tay. Hoa thắp lửa trên bầu trời, hoa tắm đẫm ký ức đứa con xa quê và cháy lên dạt dào nỗi nhớ.

Dạt trôi miên man tận chân trời kỷ niệm, nhưng nhớ dặn lòng đừng hoài chênh vênh, chân vẫn cần giữ nhịp thăng bằng nơi hiện tại. Cộng thêm những tháng ngày khắc khoải để ta nhận ra những thương yêu, những đồng cảm quanh mình. Đã cất rồi mảnh chơi vơi, chống chếnh, đằm mình trong cuộc sống chảy dài, để ta trân trọng hơn chữ “thương” dành cho nhau. Sau tất cả, sau xúc cảm ban đầu, “thương” và “hiểu” sẽ cùng ta đi đến tháng ngày mới, chậm rãi thôi nhưng an yên sau giông tố.

Tháng ba, vẫy chào bình an!
[Trẫm xem tiếp...]


Đường xưa lối cũ



Mùa thu khai trường, đường phượng bay vàng úa. Đường xa tít tắp, mùa hạ rót nắng chói chang, mùa đông lao xao lá đổ, mùa xuân chúm chím cúc vàng. Đường cũ đến trường đã bao mùa nằm đợi bước chân. Tháng năm không ở lại, tôi bây giờ mãi xa.

 
Đường xưa lối cũ
Thuở nhỏ, tôi đến trường bằng chiếc xe cup của ba. Tôi ngồi sau xe, tay khư khư ôm cặp sách, đôi khi ngắm lưng áo ba rồi dụi đầu vào đấy lơ mơ ngủ, đôi khi háo hức tìm mấy gương mặt quen thuộc cũng đang tản bộ hoặc ngồi trên xe máy, xe đạp, xe ba gác đến trường. Mỗi sớm mai, khi mặt trời thơm thảo ban phát những tia nắng vàng óng, khi gà trống đỏ mặt tía mào rống cổ gáy, con đường làng lại bắt đầu nhịp sống rộn rã. Trẻ con tíu tít gọi nhau đi học. Người lớn hối hả gánh rau xanh mướt, gánh khoai sắn lấm đất nâu vàng, gánh những lo toan, nhọc nhằn ra chợ. Bác nông dân lùa đàn trâu thủng thẳng ra sông tắm mát. Bà cụ rục rịch dọn hàng nước bé xíu dưới gốc cây già nua. Những hàng quán bày vài thức quà dân dã như kẹo lạc, bánh khoai, chè bột lọc và thứ nước trà pha đường phèn ngọt mát ấy luôn là niềm mê mẩn của tuổi thơ tôi. Thỉnh thoảng đi học sớm, ba ghé vào đấy cho tôi ăn kẹo và nhấp nháp trà ngọt còn ba trầm ngâm hút thuốc. Tôi mê tít những sáng yên bình như thế, đời ba tôi chẳng mấy khi thong thả nhìn con gái nhai kẹo, toét miệng khoe răng sún đen sì.

Đấy chỉ là ngày đẹp trời, quê tôi không thiếu những mùa thiên tai. Có năm hạn kéo dài, buổi trưa hai ba con chở nhau về nhà không đằng hắng nổi một tiếng dưới cái nắng trưa im ắng đến ngột ngạt. Nắng rát da, rát thịt bất chấp mọi lớp áo mũ khoác lên người, gió Lào hun hút thổi, cuộn lớp bụi đỏ bay tung mù. Tôi nép sau lưng ba, không dám hỏi bụi có làm mắt ba cay xè, không dám phá vỡ thứ im lặng bao quanh người ba. Những trưa như thế ba nghĩ nhiều về giếng nước nhà tôi, về giếng nước nguồn của làng. Có năm hạn to, cả làng lặng lẽ sống qua từng ngày khô khốc, nín thở chờ đợi từng cơn mưa. Mùa lũ, chiếc xe cúp ít khi được dùng, ba đón tôi bằng một chiếc ghe nhỏ, loại ghe tự chế hầu như nhà nào cũng có. Mấy đứa trẻ hàng xóm cũng đi ké ghe của ba tôi, ba mẹ chúng bận đi cứu hồ tôm trong cơn nước xả. Chúng tôi thích thú ngắm dòng nước lũ đỏ ngầu, thỉnh thoảng đụn lên từng vòng xoáy lăn tăn, huyền hoặc và bất tận. Tôi khoe với ba bất kỳ vật thể nào vớt lên được như cây bèo tây nở hoa tím ngắt hay chiếc giỏ mây của nhà nào đấy bị lũ cuốn. Ba mỉm cười nhưng ánh mắt chẳng bao giờ hết đăm chiêu.

Cấp ba, tôi trọ học xa nhà, ba sắm cho tôi một chiếc xe đạp, từ đấy một mình tôi tới trường. Tôi đi qua nỗi nhớ nhà, đi qua thời thiếu nữ trong veo. Nhà trọ tôi ở cách trường gần hai cây số. Mỗi sáng, vén làn sương mù thâm u và tinh khiết, tôi đạp xe ra khỏi thành nội bằng một trong những cửa thành cũ kỹ. Ngang cầu Tràng Tiền, sương đã tan nửa vời, trời cao và trong hơn, tôi thấy bình minh lẳng lơ dát bạc lên dòng Hương Giang sâu thẳm. Cổng trường trầm mặc đứng đó, sau đoạn đường xanh mướt vòm cây long não. Tôi thích ngày đầu tuần, con đường đến trường mong manh những tà áo trắng, tôi thấy tim mình cũng mong manh và hư hao ít nhiều trong những ngày như thế, tâm trí tôi còn lang thang hơn cả vạt áo dài phấp phới trong gió. Tôi nghĩ về đời sống, nghĩ đến tương lai, số phận, đôi khi nghĩ cả những nghệ sĩ sống xa tôi nhiều thập kỉ, họ để lại tiếng thở dài yêu thương nhưng đầy trăn trở. Sau này tôi biết tim mình đã không hư hao, chỉ là nó biết cuộn thành đường gấp. Tôi tin rằng tim cũng như não, nếp gấp phải chắt chiu từng ngày.

Sau này, tôi có thêm mấy đứa bạn thân, chúng tôi cùng đường đến trường, cùng chia nỗi lo lắng bài vở, chia những tiếng cười và mộng ước khờ khạo. Có lần cả lũ rủ nhau trốn học, đạp xe ngược lên Đập Đá, lang thang khắp vùng Vĩ Dạ yên bình. Tôi đã nghĩ những ngày tháng tươi đẹp ấy sẽ không bao giờ kết thúc. Rồi thời gian dạy tôi không gì là mãi mãi. Vào ngày cuối cùng đạp xe trên con đường đến trường, tôi nhận được lá thư để quên trong giỏ rằng có một người vẫn theo tôi đi, về nhiều ngày, nhiều tháng. Tôi đã không bao giờ biết mặt người chung đường đó nhưng tôi chưa từng quên nét chữ run run và mấy dòng thơ ngây ngô đề tặng.

Giờ tôi không còn đi đường xưa lối cũ, đường đời tôi bước rộng lớn nhưng rối ren hơn nhiều. Khi vấp ngã tôi thường nhớ ba mẹ đã lam lũ cả đời, mở cho tôi con đường đến trường, con đường chiêm nghiệm cuộc sống, chiêm nghiệm chính lòng mình. Đi qua là để lại. Tôi chưa để lại gì ngoài nhỏ bé và tuổi trẻ, tôi còn phải đi nhiều, để gửi lại yêu thương.
[Trẫm xem tiếp...]


Đi qua cánh đồng



Mỗi lần đi qua cánh đồng, anh nghe bốn mùa theo đó chậm rãi vắt mình trên biển lúa. Nghe tiếng ru hời từ nhà nào bên xóm: “À ơi, mẹ thương con ra cầu Ái Tử, vợ trông chồng lên núi Vọng Phu”…

Có nhiều người giống như anh, lớn lên trên những cánh đồng, sau rồi bởi tháng năm và xa cách nên đôi lúc quên mất bông lúa trổ đòng ra sao, mạ non thơm ngái thế nào. Cứ như bạn cũ, chỉ khi gặp lại, nhận ra nhau rồi mới bồi hồi xúc động vì bao ký ức vùng trời tuổi thơ.
 
Đi qua cánh đồng

Anh nhớ những chiều chân đất, ngồi trên triền đê chơi đá gà bằng cọng cỏ, cánh đồng phía trước xa xăm tít tắp cho đến tận chân trời. Nơi lưng chừng núi, đoàn tàu mỗi lần ngang qua lại rít lên từng hồi như bản nhạc rộn rã trộn lẫn vào thanh âm đang rất đỗi yên bình. Cánh đồng được những người chân chất gọi theo cách dễ nhớ là “đồng nhất” và “đồng nhì”. Anh là con nhà nông, vạt ruộng nhà anh được cấp từ mấy đời trước. Cũng như tất thảy các bậc cha mẹ khác, ba mẹ anh luôn mong muốn con cái thoát khỏi nghiệp nhà nông của mình. Từ nhỏ, anh đã quen với việc đồng áng, quen với rơm vàng, thóc vãi, rạ khô, càng lớn càng thấy xót xa với từng hình ảnh ấy.

Sáng sớm khi chú gà trống vừa cất tiếng gáy, mấy mệ đã lục đục dậy nhen bếp nấu ấm nước chè. Người ta đi ra đồng cứ như đi theo năm tháng đã định sẵn. Này thì hôm nay ra đồng gieo sạ, hôm kia nhổ cỏ, hôm khác phun thuốc rồi thì gặt, sau rồi lại gieo.

Anh nhớ cả mùi lúa non ngọt ngào như thể thứ nước cơm mà chị cả mỗi khi đợi cơm sôi, thường chắt nước rồi pha đường cho mấy đứa em uống. Ngọt ngào, đằm thắm là thế, nhưng chẳng ai muốn gắn bó tha thiết với nơi mình đã lớn lên, khi ăn bữa trưa vừa xong đã thấp thỏm mà lo bữa tối.

Anh vào đại học, vẫy tay chào những cánh đồng lúa khắp nẻo đường ngang qua rồi chập chững làm quen với thành phố ồn ã, xô bồ. Hôm đầu tiên lên phố, cứ thao thức mải miết vì những ánh đèn vàng, những ngôi nhà cao tầng che hết cả trời sao. Gió ở phố mang theo nhiều bụi bặm, tạp nham chứ chẳng trong lành thanh mát như ở quê. Thao thức đôi chút rồi thôi, con người ta cần quen, cần thích nghi mới có thể sống.

Anh ra trường, ngoái đầu về quê phân vân chốn lập nghiệp. Vì đời vốn nhiều lẽ, nên lại cấp tập mà ở lại phố, cũng nhà trọ nơi này nơi kia để gửi tấm thân gầy.

Anh yêu quê mình lắm chứ, yêu cánh đồng trước mặt nhà, yêu cả những tảo tần mùa vụ. Song, bảo anh bỏ nghề đang làm, bỏ áo quần đẹp đẽ mà lội xuống ruộng, chân lấm tay bùn với nắng mưa thì anh không đủ can đảm và cũng chưa từng có ý định. Thế nên, đôi lúc bần thần, anh tự hỏi, không lẽ hết thời của ba mẹ anh, há dễ còn mấy ai làm nông dân. Thế hệ 8x, 9x như bọn anh, đâu ai thiết tha với ruộng đồng.

Khi còn trẻ, ta chẳng có điều gì để băn khoăn và lo lắng về năm tháng đi qua. Có chăng, ý niệm thời gian cùng lắm được đem ra suy xét mỗi khi gặp lại bạn cũ, người xưa. Đã khi nào anh chợt lo lắng, chợt xao lòng vì cái chuồng bò ở nhà đã thủng mái hay lúa năm nay mất mùa mà mình chưa về kịp.

Để rồi bôn ba nhiều năm, va vấp trái ngang ở đời, bỗng dưng lại muốn quay về, cúi gầm mặt mà nâng bông lúa chờ ngày ra hạt. Bão giông, mưa nắng của trời có lẽ cũng đắng đót, khổ cực như bão tố trở ngại ở đời chừng ấy. Cũng như chiều nay, khi trở lại thành phố được đôi ngày, anh nhớ cảm giác đi qua cánh đồng hôm nọ. Nhớ đêm nằm, nghe ếch kêu văng vẳng mà thấy lòng chộn rộn xôn xao. Chỉ ước giờ đang nằm trên cái chõng tre giữa sân, ngước mặt lên nhìn cả bầu trời và tìm ngôi sao lớn nhất. Hẳn là thoáng qua vậy thôi, cảm xúc ấy là dư âm về quê của những ngày Tết ít ỏi. Độ vài hôm, con người bận rộn trong anh lại bắt nhịp với sự năng động cần có nơi phố thị.  Ừ thì, cánh đồng vẫn nằm ở đó, như hôm nào anh đã đi qu
[Trẫm xem tiếp...]


Có chuyến đi dài hơn đất trời



Chẳng có giấc mơ nào day dứt và nông nổi như giấc mơ được đi. Những chuyến đi dài hơn đất trời, dài hơn cả tuổi trẻ vì tháng năm kéo thanh xuân xa mãi mà khát vọng đi cùng trời cuối đất có bao giờ cạn vơi.

 
Có chuyến đi dài hơn đất trời
Tôi không quan tâm người ta gọi đó là du lịch hay “phượt”, tôi chỉ biết rằng mình đang được đi. Đi nhưng chưa bao giờ đến. Đứng trước bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ, làm sao khám phá hết tạo hóa đã dùng những màu sắc gì, bắt gặp một nụ cười, làm sao biết nước mắt đã bao lần rơi mặn đắng trên khóe môi tươi rói ấy. Bởi không thấu hết nhân gian nên cứ mải mê đi, mải mê nhìn ngắm rồi mải mê nghĩ ngợi, khóc cười.

Bước chân ham vui rong ruổi từ danh lam thắng cảnh huyên náo khách du lịch tới những góc giản dị mà đẹp đến ngỡ ngàng. Nhiều khi một con hẻm nhỏ í ới tiếng người ra vào, thơm phức mùi thức ăn dân dã từ mấy gánh hàng rong, chỏng chơ vài chiếc xe đạp nằm nghe nắng mưa rơi đều lại sống động gấp bội khu di tích quốc gia ở bên cạnh. Nhiều khi đôi mắt sâu thẳm như nỗi ngơ ngác vào đời của em bé bán báo dạo lại cuốn hút hơn nhiều chuỗi cửa hàng đồ hiệu nằm san sát trên hè phố em lang thang bước qua.

Đi để khám phá nhiều khung trời lạ lẫm, để biết thân ta bé nhỏ và để sống sâu hơn. Tôi thấy mình được sống cuộc đời khác mỗi lần ghé qua một chốn lạ. Những mùa tuyết lạnh giá ngồi đón giao thừa một mình, những đêm uống rượu ngô cay nồng giữa trời sao Tây Bắc, những sáng lênh đênh trên chiếc ghe nhỏ, vén sương mù để bồng bềnh trôi cùng dòng Hương Giang. Cảnh vật thiên nhiên vẽ nên cung đường bất tận còn con người tạc nên nỗi nhớ khôn nguôi.

Có những người chỉ gặp một lần trong đời, đến rồi đi nhưng họ mãi ở lại trong lòng tôi. Một thầy mo người H’mông đếm tuổi mình bằng tuổi cây pơ mu đại thụ, tay run run cầm tấm ảnh chụp chung với Võ đại tướng, giọng trầm mặc kể chuyện chiến trường xưa. Một cô bé ăn xin dưới chân tượng Phật đứng, người đàn bà tự xưng là mẹ lén lút véo em đến bầm tím lưng, lạnh lùng cướp trên tay em mấy đồng tiền bố thí. Nước mắt chỉ một thoáng rơm rớm rồi lại ráo hoảnh, chẳng biết vui hay buồn em cất giọng trong veo “em sẽ là mùa xuân của mẹ, em sẽ là màu nắng của cha...”. Tôi nhiều đêm thao thức nhớ nụ cười ngượng nghịu của cô gái Thái đến lớp học chữ vẫn địu con theo, nhớ ánh mắt dại khờ của các em nhỏ ở trung tâm trẻ down, nhớ mái đầu cháy nắng thằng bé du mục chạy thoăn thoắt giữa mênh mông đồi cỏ, nhớ màu áo lam yên bình dưới mái chùa cổ, các sư cô đang cặm cụi quét lá hoặc râm ran đọc kinh chiều. Lòng cồn cào thế nên sớm mai thức dậy lại sờ túi tiền, lo tính toán dè sẻn rồi hăm hở những chuyến đi.

Không gì choáng ngợp bằng nỗi sợ sông rộng đèo cao. Nhưng cũng không gì ám ảnh bằng khát vọng chinh phục núi sâu, biển thẳm. Giới hạn thiên nhiên nhiều khi chính là giới hạn của lòng người nên có những chuyến đi còn dài hơn đất trời. Lên đỉnh đèo mới biết “lòng như nắng qua đèo”, ta bỏ lại sau lưng những yêu thương xưa cũ, đứng trên đèo nhìn lui thấy kỉ niệm sâu hút, nhìn trước thấy tháng ngày chơi vơi. Lênh đênh giữa biển khơi mới tự hỏi đang say sóng hay say tình, đời người cũng như sóng biển, người đời có bao giờ tỉnh táo bước đi? Thôi thì cứ đi trong men say, để biết yêu những miền rong ruổi, yêu thêm cả người dưng.
[Trẫm xem tiếp...]


Vòng tròn vôi của ông nội



Đi gần hết một đời người, ông nội vẫn giữ thói quen vẽ hình “cót thóc” đầy ăm ắp bằng vòng vôi ở giữa sân mỗi khi Tết đến để cầu mong một năm mới đủ đầy, no ấm.

Thấm thoắt đã gần 10 năm cô mới trở về quê ăn Tết. Những năm ở xứ người, nhìn qua vô tuyến cô biết quê hương đổi khác, giàu đẹp hơn đặc biệt là trong cách mọi người chuẩn bị đón Tết. Duy chỉ có ông nội, gần hết một đời người, ông vẫn giữ thói quen vẽ cót thóc đầy ăm ắp bằng vòng vôi ở giữa sân mỗi khi Tết đến để cầu mong một năm mới đủ đầy, no ấm.
Cót thóc được vẽ bằng vôi của ông nội với hi vọng năm mới đủ đầy, no ấm.
"Cót thóc" được vẽ bằng vôi của ông nội với hi vọng năm mới đủ đầy, no ấm.
Đấy là thói quen, hay nói đúng hơn là ý niệm đã đi vào tiềm thức của ông từ những ngày bé xíu. Ông kể ngày xưa đói kém, thóc không đủ ăn nên ngày Tết ở quê nhà nào cũng chỉ mơ ước sang năm mới được mùa để không bị đói. Nghĩ là làm nên từ thời cụ, kị đã có thói quen vẽ một vòng tròn lớn ở giữa sân với những chấm nhỏ li ti ở trong thể hiện cót thóc đầy ăm ắp cho vụ sắp tới.
Tết thủa ấy không có giò, không thịt, có những lúc không có cả cặp bánh chưng để lên bàn thờ Tổ tiên nhưng nhà nào cũng vậy nhất nhất phải có cho được cái hình “cót thóc” ấy thì mới yên tâm đón Tết. Ông nói: “Kể cũng kì lạ, mấy anh chị em bụng đều réo lên vì đói ấy vậy mà ngồi ngắm cái vòng tròn ấy cũng thấy vui vì nghĩ Tết sang năm nồi cơm sẽ luôn đầy ắp trong mỗi bữa ăn”.
Ngoài cái hình “cót thóc” ấy, nhà nào cũng vẽ thêm hình mũi tên với chiều bắn ra ngoài ngõ với suy nghĩ mọi điều xui xẻo sẽ được đẩy hết ra ngoài trong năm mới. Thủa nhỏ theo chân ông mỗi lần ông vẽ, cô đều thắc mắc: “Có năm nào mà điều ước ấy không thành sự thật không ông?”. Ông chỉ cười, xoa đầu cô bảo: “Không đâu cháu, ông trời không phụ công những người nông dân chân lấm, tay bùn đâu”.
Lớn lên rồi, chứng kiến cảnh bần hàn của gia đình mỗi khi mất mùa, cô dần hiểu cái vòng tròn tròn bằng vôi ở giữa sân ấy cũng chỉ là để mọi người yên tâm và hi vọng thôi chứ không phải điều chắc chắn sẽ ấm no trong năm tới. Có lẽ cũng vì nhiều lần “trời không chiều lòng người ấy” mà mọi người dần quên bẵng thói quen gửi niềm tin vào thói quen vẽ “cót thóc” ở giữa sân như ngày xưa.
Mũi tên với hướng ra ngoài cổng với mong muốn mọi điều xui xẻo sẽ qua đi.
Mũi tên với hướng ra ngoài cổng với mong muốn mọi điều xui xẻo sẽ qua đi.
Quê hương đổi khác, không còn cảnh đói kém như xưa, nhà nhà cũng xúng xính đi sắm đồ những ngày giáp Tết, duy chỉ có ông nội vẫn cần mẫn vẽ cho được cái “cót thóc” của ngày xưa. Ông già rồi, mắt mờ, chân chậm thành thử cái vòng tròn ông vẽ của méo mó, chỗ lồi ra, lõm vào ấy vậy mà ông vui lắm. Cô hỏi: “Giờ no ấm rồi, ông cũng không còn sức khỏe để cấy, cầy mà mơ vụ mùa bội thu nữa, vẽ chi vòng tròn cho mất công hả ông?”, ông nội chỉ cười nhìn nói: “Trong cuộc đời, có những điều rất khó để lí giải cháu ạ. Bây giờ không thiếu ăn nữa nhưng ông còn mơ ước nhiều điều khác cho các con, các cháu…”.
Câu chuyện của cô với ông nội cứ thế mải miết trong cả mấy ngày Tết đều xunh quanh cái vòng tròn vôi ấy. Và cô chợt hiểu cái “cót thóc” của ngày xưa ấy vẫn sẽ đi theo ông nội cho đến mãi sau này bởi nó không chỉ là mơ ước về một sự no đủ trong từng bữa ăn mà còn gieo cho ông nội nhiều hi vọng cho một năm mới viên mãn, tròn đầy hơn. Thế mới biết, Tết không chỉ về trong những cành đào, cây quất hay gói bánh, gói kẹo tặng nhau mà đôi khi lại âm thầm, giản dị trong suy nghĩ và ước mơ cho nhau một năm mới tràn ngập may mắn và hạnh phúc.
[Trẫm xem tiếp...]


Mẹ tôi




Lại một mùa phượng vĩ, bằng lăng, mùa lũ học trò xốn xang vì sắp được nghỉ học rong chơi ba tháng dài, những đứa phải đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp thì lo ngay ngáy, học ngày học đêm đến quên ăn quên ngủ. Sau lưng chúng không bao giờ thiếu bóng dáng mẹ với đôi bàn tay chăm sóc, tảo tần.

Mẹ tôi

Mẹ có bao giờ nhớ, cũng trong tháng này, còn có một ngày vô cùng ý nghĩa - Ngày của Mẹ không? Tôi tin đến 90% các bà mẹ Việt Nam không nhớ đến ngày này, bởi nó bắt nguồn từ phương tây, mẹ Việt Nam lam lũ, hy sinh quen rồi, mẹ chẳng bao giờ nghĩ gì cho mẹ cả.
Anh Hai tôi đã lấy vợ và ra ở riêng, hôm trước đưa vợ con về chơi cuối tuần vui mồm bảo mẹ: “Thế giới người ta đang kỷ niệm ngày của mẹ ầm ầm, nhà mình cũng ra nhà hàng kỷ niệm đi bà ạ!”.
Mẹ chép miệng đúng điệu muôn thủa: “Ôi dào vẽ chuyện, chúng mày về đây mẹ nấu cho mà ăn, lại chả ngon gấp mấy nhà hàng!”.
Chủ đề ăn nhà hàng nhanh chóng bị dập vùi không thương tiếc. Ai cũng biết là chẳng lay chuyển, thuyết phục nổi mẹ đâu. Mẹ lúc nào cũng vậy, chỉ quen chăm sóc, luôn tay luôn chân vì người khác. Hình như mẹ thích nhất là lúi húi trong bếp làm cho con, cho cháu những món ngon. Tôi có nhảy vào phụ một tay cũng bị mẹ đuổi ra, mẹ sợ tôi không có thời gian ôn thi tốt nghiệp. Từ bé đã được mẹ lo cho vào trường chuyên, lớp chọn, đôi bàn tay tôi quen cầm bút hơn là nhặt mớ rau, thái miếng thịt. Tay con gái vừa thon, vừa mịn, tay mẹ thì nhăn nheo vết thời gian, có khi móng còn cáu nhựa rau rửa mãi chẳng sạch. Thế nhưng đôi bàn tay ấy lại như có phép diệu kỳ tạo ra những món ngon mà chỉ nghĩ đến thôi mọi thành viên trong gia đình đã ứa nước miếng. Cũng đôi bàn tay ấy mỗi khi đưa lên trán anh em tôi đang ốm, là đã xoa dịu đi những đau đớn, khó chịu rất nhiều.
Mẹ tôi có một cái uy mà chẳng ai trong nhà có được, ấy là mẹ... quát cháu thật khủng khiếp! Mấy đứa con nhà anh Hai mỗi tuần về chơi ông bà đều sợ bà nội nem nép. Chơi thì thích đấy, nghịch thì nghịch đấy, nhưng vẫn phải dòm thái độ bà. Hôm thằng nhóc nhà anh hai chạy chơi trước cửa cùng bọn trẻ trong xóm, la hét ủm tỏi chẳng ai nói được, đã vậy còn ngã xướt chân rồi giở thói mè nheo, bà chẳng nựng còn “điên tiết” đét cho mấy cái vào đít, vừa đét vừa quát: “Nói mày không nghe! Đau phải nhớ! Đau phải nhớ, nhé!”.
Mẹ chuyên gọi con cháu là “mày”, đúng kiểu người chân chất, ít học, có lúc còn ác khẩu. Mấy ai biết, sau những lời có phần thô lỗ, lạnh lùng ấy, có đêm mẹ thao thức ôm áo cháu hít hà rồi ứa nước mắt vì nhớ nó những ngày nó mới chuyển ra.
Năm nay rồi cũng sẽ lại như mọi năm, chẳng có lễ kỷ niệm Ngày của Mẹ nào ở gia đình nhà tôi sất. Chỉ có tôi sau khi tan lớp học thêm buổi tối sẽ quẹo vào mua cho mẹ món bánh sầu riêng mà mẹ thích. Mẹ sẽ lại bảo “để phần cho con Tũn về ăn cùng”. Đoạn mẹ sẽ gọi điện cho anh cả và chị dâu: “Cuối tuần này chúng mày nhớ về, mẹ nấu bún ngan, nhá!”.

[Trẫm xem tiếp...]


Hỏn của ngày xưa




Mình được ngoại kể chuyện tiếu lâm về chàng rể và mẹ vợ không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần như thế ngoại cười ngả nghiêng hở cái răng súm đã gãy từ hồi năm ngoái.

Hỏn của ngày xưa

Câu chuyện kể về chàng rể đến nhà chơi đúng lúc mẹ vợ đi tiểu tiện. Chàng rể có tên là Hỏn. Bà mẹ vợ xấu hổ nên hỏi xã giao: Hỏn đến khi nào? Chàng rễ trả lời bóng gió, đại khái ghi lại cái không gian, âm thanh mà chàng ta chứng kiến: “Hỏn tới khi trăng lên cao, nước chảy lao xao, ếch kêu ị oặp”.
Ngoại khoái câu chuyện tả thực này quá nên kể đi kể lại mỗi lần có đứa nào nài nỉ bà kể chuyện tiếu lâm. Lâu dần, lũ cháu chúng mình gọi ngoại là Hỏn: Hỏn ăn cơm chưa, Hỏn kể chuyện đi. Ngoại thấy hay hay vì mỗi lần đứa nào gọi ngoại bằng Hỏn là ngoại bảo, tổ cha mi rồi cười ngoắc ngoải để lộ hàm răng sún khiến lũ cháu cười theo.
Ngoại ở dưới quê nửa năm rồi lên phố nửa năm. Mỗi lần nhớ làng, nhớ quê mà mạ không cho về là ngoại bỏ ăn ngồi nhìn ra cửa sổ. Cái cửa sổ nhìn lui là thấy bụi chuối nằm khiêm tốn ở một chỗ chật chội trong lòng phố. Dường như ở đó ngoại cảm nhận về những nương chuối, cây khế, cây mãng cầu ở dưới nhà dì cách khoảng trăm cây số. Mạ không cho ngoại về vì đồng bằng đang mùa rét, mưa phùn gió bấc người già rất dễ ốm đau. Những lúc như thế, mình thường vào khe khẽ hỏi nhỏ: “Hỏn đến khi nào?”. Nghe xong câu đó thế nào ngoại cũng cười. Sau đó ngoại lại bảo, thôi đi bỏ gạo vào nồi nấu cơm kẻo tối.
Bữa cơm mùa đông ngoại thích ăn món bầu khô kho thịt. Bầu được dì phơi vào mùa hè, gói ghém gửi lên cho mạ làm quà. Ngoại bảo cứ cất đi, đợi mùa đông ăn mới ngon. Món bầu khô kho thịt của ngoại lúc nào cũng khiến bữa ăn ngon hơn. Tất cả dư vị của đồng quê được chuyển hóa trong một đĩa bầu kho đầy nghĩa tình. Ăn bầu khô mà nhớ giàn bầu dưới quê. Ngoại bảo thế. Giàn bầu ra hoa trắng mà vẫn quyến rũ bầy ong. Quả bầu lớn lên đu đưa trong gió. Quả nào ăn được là cứ cắt dần mà ăn. Đến mùa bầu, bí có khi ăn toàn bầu: Bầu nấu canh tôm, bầu luộc chấm, bầu kho... Mỗi bữa ăn chỉ cắt một miếng, phần còn lại cứ thế mà đu đưa với gió ngàn.
Nghe ngoại nói nhớ giàn bầu, mạ mình chạnh lòng: “Thôi mai con đưa mạ về quê ít bữa”.
Ngày ngoại về, căn phòng ngoại ở vắng vẻ, lũ cháu cũng chẳng ra vào nơi đó nữa vì chẳng có ai kể chuyện tiếu lâm. Ngoại ra xe, mình hỏi Hỏn về bao giờ lên. Hỏn cười. Xe chạy cuốn bụi đường dáo dác. Nhớ mãi nụ cười của Hỏn, nhớ hun hút theo chiều bụi đỏ là cái răng sún và mái tóc bạc trắng như bà tiên.
Giáp tết, đồng vừa xuống mạ. Mưa lún phún. Người ta đưa ngoại ra đồng để về với đất. Con cháu trời nam, trời bắc tụ họp về tiễn đưa người thiên cổ. Trước đó ít ngày, đang trên đường đi làm. Thằng em nhắn tin vẻn vẹn có mấy chữ: “Hỏn đã không còn”. Ừ, ngoại đã về với đất. Mình chạy nhanh về nhà, xếp vội áo quần để về với ngoại. Đi ngang qua phòng ngoại, cánh cửa sổ mở toang. Ngoài kia bụi chuối cọ nhau xào xạc. Nghe văng vẳng như ai hỏi: “Hỏn đến khi nào?”.
Mình từng nghe chuyện có một gia đình cũng về tiễn đưa người thiên cổ là bà ngoại. Năm ba ngày tang lễ, người này kể phải bỏ việc ở nước ngoài bay về; người kia kể phải hoãn cuộc họp trong nam để bay về; người khác bảo cửa nhà trên phố phải khóa, bỏ lớp dạy thêm đầy ắp để chạy về... Ai cũng có lý do để hôm nay ở đây như là một việc bất đắc dĩ. Mở cửa mả xong, họ kéo nhau đi. Và ngoài nấm mộ mới xây, chỉ có con chó Mực ra nằm ở đó thương tiếc người xưa.
Rồi mình cũng như họ, mình cũng sẽ trở lại thành phố, nơi có gia đình và công việc. Có một chút day dứt về hình ảnh con đường dài hun hút ra cánh đồng. Nơi đó mình mang thương nhớ ra đi. Thi thoảng trong chiều nhợt nhạt nào đó trên dặm dài đất nước mà hát lên: Hỏn đến đâu rồi?
Yên Mã Sơn
[Trẫm xem tiếp...]


Là đàn ông, tôi chỉ muốn sinh một con




Tôi muốn dồn toàn bộ tình cảm, kinh tế để chăm sóc con gái đầu. Gia đình sẽ đỡ vất vả, có thêm kinh tế, thời gian đi du lịch, chăm sóc lẫn nhau. Sức khỏe vợ yếu, tôi sợ cô ấy sẽ xuống sức vì sinh nở cũng như chăm sóc trẻ sơ sinh rất vất.

Tôi 33 tuổi, vợ 32, chúng tôi đều là cán bộ công chức, công tác tại một tỉnh miền núi. Về kinh tế, hiện đã có nhà và xe riêng, do bố mẹ cho chứ thu nhập không cao, chỉ ổn định. Gia đình tôi có một con gái 9 tuổi, tôi là con trai duy nhất trong nhà nên đến nay mọi người đều ra sức thúc giục sinh thêm. Tôi lại không muốn sinh thêm vì một số lý do sau:

Muốn dồn toàn bộ tình cảm, kinh tế để chăm sóc con gái đầu, vì bây giờ sinh thêm từ tình cảm, kinh tế sẽ phải phân chia cho hợp lý. Nếu không sinh thêm, toàn bộ thời gian còn lại của gia đình sẽ đỡ vất vả, có thêm kinh tế, thời gian đi du lịch, vui chơi và chăm sóc lẫn nhau hơn.

Vợ tôi sức khỏe không được tốt. Lúc béo nhất cô ấy nặng có 40 kg. Nếu sinh thêm con tôi e rằng vợ sẽ xuống sức vì việc sinh nở cũng như chăm sóc trẻ sơ sinh rất vất vả.

Tôi rất phân vân do một số người khuyên nếu sinh một con, đứa trẻ sẽ hay ỷ lại do được nuông chiều, lớn lên cháu sẽ vất vả lo mọi việc do có một mình, bố mẹ về già sẽ cô quạnh do ít con cháu. Tuy nhiên những hạn chế của việc sinh một còn trên theo tôi là do cách dạy dỗ của mình, với lại bây giờ thế kỷ 21 rồi đâu còn quan trọng về số lượng con cháu. Tôi đáng rất đắn đo, mong các bạn cho ý kiến để tôi đưa ra quyết định cuối cùng. Xin cảm ơn.

[Trẫm xem tiếp...]


Ngủ cùng bạn gái nhưng không làm 'chuyện ấy'




Cảm giác khó tả khi lần đầu tiên nằm cùng con gái, cũng có nhiều ý nghĩ linh tinh xuất hiện trong đầu, tôi đã kiềm chế được. Nếu lúc đó tôi có làm gì chắc chắn cô ấy cũng không thể chống lại được, nhưng trên tất cả, tôi tôn trọng cô ấy.

Tôi năm nay 22 tuổi, đang học năm 4 tại một trường đại học ở Hà Nội, chuẩn bị ra trường, cô ấy kém 1 tuổi, đang học cùng trường. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu hơn 2 năm trước khi tôi tình cờ gặp cô ấy trong một lớp học ngoại ngữ. Cô ấy học khoa Kế toán, xinh xắn, năng động, tự tin, học rất giỏi đặc biệt là tiếng Anh. Tôi học quản trị kinh doanh, theo đánh giá của mọi người cũng khá đẹp trai, học kém hơn cô ấy về tiếng Anh, cũng khá năng động, thẳng thắn và có một chút khéo léo trong giao tiếp. Có lẽ vì vậy tôi tán được cô ấy.

Tình yêu chúng tôi có thể nói trong sáng và không vụ lợi; chia sẻ, giúp đỡ nhau rất nhiều trong mọi việc, gần như không còn khoảng cách. Cả hai người đều có mật khẩu của email, Facebook và yahoo của nhau nhưng tôi tôn trọng sự riêng tư của cô ấy nên không bao giờ vào đọc các tin nhắn hay theo dõi, cô ấy cũng vậy.

Chúng tôi thuê phòng trọ cách nhau hơn 1 km, không xa lắm nên hằng ngày vẫn thường đến phòng nhau. Cách đây khoảng 4 tháng, trời rét, cô ấy đến phòng tôi cùng học tiếng Anh, thực ra trình độ của chúng tôi khá là chênh lệch, cô ấy đạt tới 860 điểm TOEIC còn tôi gần như mù tịt. Chúng tôi đã học, sau đó xem phim cùng nhau mà không để ý thời gian cho đến khi nhìn đồng hồ đã 11 giờ khuya. Không phải muộn nhưng lúc đó trời đã lạnh hơn nhiều, mưa to, đường không xa nhưng tôi không nỡ để cô ấy về một mình trong điều kiện như thế. Sau khi đắn đo rất nhiều, tôi đã nói với cô ấy ở lại qua đêm.
Khi nghe điều này, tôi đã nhận thấy rõ sự e ngại trên nét mặt của cô ấy. “Chắc chút nữa cũng tạnh mưa thôi", cô ấy tự trấn an, cũng là một thông điệp gửi tới tôi. Làm sao có thể tin tưởng được, tôi hiểu rõ điều này nên không nói với cô ấy là hãy tin tưởng ở tôi, rằng tôi sẽ không làm gì cô ấy mà chỉ khẽ đồng ý “Ừ, chờ tí nữa tạnh mưa rồi anh đưa về”. Chúng tôi ngồi không trong phòng đến gần một tiếng, mưa vẫn không ngớt và cô ấy quyết định ngủ lại.
Phòng tôi không rộng rãi, chỉ có một cái chăn, không nói ra nhưng cả hai đều ngại khi ngủ chung như vậy. Nằm một lúc không ngủ được, tôi cảm nhận được cô ấy cũng chưa ngủ dù nằm im và rất đề phòng khi nằm ra tít tận mép chăn, quay người hẳn về phía bên kia. Muốn trấn an cô ấy, tôi đưa tay định nắm tay đã làm cô ấy giật mình rụt tay lại.

Vốn tính hay đùa, tôi nói “Em không ngủ được à? Anh nghĩ tốt nhất em nên ngủ trước khi anh nghĩ bậy bạ và làm chuyện gì đó”. Cô ấy nói khẽ “Anh mà làm gì em giết anh” làm tôi không thể nhịn cười. Tôi dậy lấy chiếc máy mp3 để cô ấy dễ ngủ hơn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Trong lúc đó cảm xúc của tôi cũng lẫn lộn lắm, những cảm giác khó tả khi lần đầu tiên nằm cùng con gái và cũng có nhiều ý nghĩ linh tinh xuất hiện trong đầu, tôi đã kiềm chế được. Nếu lúc đó tôi có làm gì chắc chắn cô ấy cũng không thể chống lại được nhưng trên tất cả, tôi tôn trọng cô ấy. Giờ đây, dù không chủ định, nếu có lỡ bị muộn như vậy cô ấy cũng tin tưởng ở lại. Thường việc này rất ít khi xảy ra vì tôi luôn chú ý và nhắc cô ấy về trước khi quá muộn.
Khi nghe đến chuyện này, tôi biết sẽ có nhiều người nói tôi thuộc tuýp người cổ, không phải như vậy, tôi tự thấy mình là người rất năng động - một 9x. Từ khi yêu, tôi luôn bồi đắp cho mình sự chân thành và tôn trọng, tôi ngưỡng mộ cô ấy vì khả năng ngoại ngữ tốt nhưng không bao giờ làm theo mọi điều cô ấy yêu cầu. Thậm chí mỗi khi cô ấy giận dỗi vô cớ, tôi không bao giờ chạy theo.

Tôi đã tự xây dựng cho mình một điểm dừng, hứa sẽ không bao giờ quan hệ trước khi có thể chắc chắn rằng tôi và người yêu sẽ cưới nhau. Lỡ như chúng tôi không đến được với nhau thì không ai bị tổn thương quá nhiều. Ngoài ra tôi cũng luôn tự chủ cho mình về thời gian, khát vọng sự nghiệp và tự do với bạn bè.
Nhiều người nói rằng yêu nhiều rồi sống thử để chọn được một người bạn đời như ý mới có gia đình hạnh phúc, nhưng sự dễ dãi đó là một khởi đầu cho một gia đình ít hạnh phúc và sự phức tạp trong các mối quan hệ sau này. Đó là câu chuyện và một vài suy nghĩ của tôi. Chúc các bạn 9x có được một lựa chọn đúng đắn trong tình yêu.

[Trẫm xem tiếp...]


10 năm ôm trong tim hình bóng em




"Trái tim em như một cành hoa có nhiều cánh, những kỷ niệm như những cánh hoa, nhưng nhụy hoa thì chỉ có một. Nhụy hoa là người chồng hiện tại của em. Có thể em không hạnh phúc nhưng không muốn người khác bất hạnh vì mình". Tôi hiểu mình chỉ là cánh hoa trong số đó.

Tôi năm nay 33 tuổi, cái tuổi không già cũng không còn quá trẻ để mong muốn mái ấm gia đình. Tôi từng kết hôn, sau 2 tháng lại ly dị. Hôm nay, giữa cuộc sống vinh hoa phú quý, tôi ngồi nhớ về em, người tôi không biết trân trọng.

Cách đây hơn 10 năm, tôi là một người làm dầu khí giỏi giang, tiền bạc đủng đỉnh. Trong một lần đi vào Sài Gòn, tôi gặp em, nhìn em trong tà áo dài trắng với nụ cười tươi tắn, em đã lấy mất hồn tôi. Duyên phận sắp đặt, em ra Vũng Tàu nơi tôi sinh sống, lần này không bỏ lỡ cơ hội, tôi đã tiếp cận làm quen. Cách nói chuyện dí dỏm và tiếng cười của em đã đọng lại trong tôi từ thuở đó.

Chúng tôi trao đổi số điện thoại, tôi mời em đến nhà chơi, và cũng đến nhà em. Trong lòng luôn có cảm giác em cũng thích tôi nhưng khi tôi tỏ tình em từ chối, lấy lý do bận học. Tôi đợi em thêm một thời gian cho đến khi em là cô sinh viên ngoại ngữ năm thứ nhất, tôi quyết định tỏ tình lần nữa nhưng lần này mời em ra Vũng Tàu chơi, ngầm đưa em ra mắt họ hàng, bạn bè. Em quá trong sáng không nhận ra việc tôi đang làm.

Tôi đưa em đi dạo bãi biển, hướng về những chỗ vắng vẻ, bất ngờ tôi ôm chầm và hôn em. Em đã vùng vẫy đẩy tôi ra, tát tôi một cái kèm theo đó là ánh mắt sắc lạnh. Em không nói gì, bỏ đi, tôi ôm mặt khóc. Xin thề lúc đó tôi hoàn toàn không có ý đồ xấu với em. Tự ái của người đàn ông không cho phép tôi nói lời xin lỗi, tôi đã cư xử khác với em. Từ đó trở đi, em vẫn đối với tôi và gia đình tôi rất tốt, hoàn toàn không nhắc đến chuyện cũ, thậm chí giúp em gái của tôi trong thời gian học đại học tại Sài Gòn, còn tôi đã cư xử không tốt với em. Chỉ vì yêu và hận em nên mới thế.

Một thời gian sau em có chồng, tôi buồn bã cũng vội kết hôn với cô bạn cũ chỉ sau 3 tháng hẹn hò. Trong thời gian đó, mẹ tôi bị u não phải vào Sài Gòn chữa trị, tôi đã gọi cho em, nghĩ rằng em sẽ không bao giờ hồi đáp nhưng không, em đã tận tình chăm sóc, thăm nom mẹ tôi, trong khi vợ không chăm được ngày nào.

Rồi cô vợ người Bắc của tôi đã ngoại tình, thậm chí bòn rút hết tài sản, ngay cả cái lư hương của ba tôi, cô ấy cũng đòi lại. Tôi ly dị không chút tiếc nuối. Khoảng thời gian sau, tôi biết em cũng ly dị vì chồng em ngoại tình, em đã có con. Tôi có ý định hàn gắn với em nên đã cố gắng làm ăn, đầu tư để có một cuộc sống giàu sang, rước mẹ con em về bù đắp những ngày lao đao vì tôi tin em cũng còn tình cảm với tôi. Sau đó, tôi đã lầm...

Cách đây không lâu, tôi vào Sài Gòn, vô tình thấy em đang chọn mua những món đồ con nít. Chúng tôi đã rất vui khi gặp lại nhau, trông em mặn mà quyến rũ hơn xưa, đôi mắt không con tinh anh như ngày nào, thay vào đó như có một nỗi buồn khôn tả. Hỏi ra mới biết, em đã tái hôn và có thêm em bé. Em hỏi thăm tôi rất nhiều, tôi chỉ hỏi em đúng một câu "Em có hạnh phúc không"? Em nói: "Em phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình".

Trong quá trình nói chuyện, tôi hiểu tại sao em không nhận lời yêu của tôi khi đó. Chính sự gia trưởng, thói kiêu ngạo, và trong một lần em chứng kiến cảnh tôi mắng mẹ nên đã "ngoảnh mặt". Tôi hỏi trong tim em có còn hình bóng tôi hay không, em mỉm cười rằng "Trái tim em như một cành hoa có nhiều cánh, những kỷ niệm như những cánh hoa, nhưng nhụy hoa thì chỉ có một. Nhụy hoa là người chồng hiện tại của em. Có thể em không hạnh phúc nhưng không muốn người khác bất hạnh vì mình". Tôi hiểu mình chỉ là cánh hoa trong số đó.
Tôi đau khổ nhìn theo vóc dáng mong manh nhưng thân thương ngày nào của em, vội gạt nước mắt, hối hận vì ngày xưa không kiên nhẫn, đã làm tổn thương em nhiều. Giá như bây giờ em là vợ tôi thì hay biết mấy. Tôi nhớ em cồn cào da diết, không muốn mất em như vậy. Làm sao để tôi có được em? Tôi phải suy nghĩ cách gì đây.

[Trẫm xem tiếp...]


Đàn bà cuồng ghen không đáng được tôn trọng




Một lần mẹ anh đồng nghiệp mất, tôi điện báo tin với sếp ngày giờ, địa điểm tang lễ. Chị nói tôi dùng tiếng lóng để hẹn hò với chồng chị. Điện thoại tôi reo liên tục từ máy sếp gọi tới bất kể giờ giấc, dù là 1, 2 giờ đêm. Chị chửi tôi té tát, dùng những lời lẽ tục tĩu và dâm dục.

Gửi anh Đức, tác giả bài viết: "Muốn ly dị vì vợ sỉ nhục đồng nghiệp của tôi". Đọc bài của anh tôi thấy hình ảnh mình trong đó. Trước đây tôi từng là nạn nhân giống như cô bạn đồng nghiệp của anh. Trong 1 lần mẹ của anh bạn đồng nghiệp qua đời, tôi điện thoại báo tin với sếp ngày giờ, địa điểm tang lễ (do sếp dặn). Vợ sếp bắt máy, tôi nhắn lại nội dung trên, nghe xong chị chửi tôi 1 trận tơi bời rồi tắt máy, rồi lại điện tiếp để chửi mà không cho tôi giải thích câu nào.

Chị nói tôi dùng tiếng lóng để hẹn hò với chồng chị. Điện thoại tôi reo liên tục từ máy sếp gọi tới bất kể giờ giấc, dù là 1, 2 giờ đêm. Mở máy lên là cái giọng đanh đá của chị chửi tôi té tát, chị dùng những lời lẽ tục tĩu và dâm dục mà tôi không thể nói ra đây được. Chị còn dọa cho xã hội đen đánh, lột quần áo, cho du đãng xử theo phong cách giang hồ.

Đám tang diễn ra theo ngày giờ đã định. Chị không có lời xin lỗi, anh chồng gặp tôi bẽn lẽn nói lí nhí: "Bả ghen quá trời ghen". Những ngày sau đó, mỗi lần sếp đi đâu vắng, chị trơ trẽn điện đến nhà tôi để kiểm tra xem tôi có ở nhà không hay đã đi đâu đó với chồng chị.

Câu "không có lửa làm sao có khói " đã bị nhiều người lạm dụng để ngụy biện cho hành vi ghen tuông phi lí của mình. Hoặc nói vì yêu nên mới ghen cũng là bào chữa một cách không thuyết phục. Tôi cũng yêu chồng, tin những ai yêu chồng đều không hành động nông nổi như vậy. Chị không chỉ xúc phạm tôi mà còn làm cho gia đình tôi xáo trộn không yên. Tôi khó khăn lắm mới thu xếp chuyện nhà. Nếu chị biết ghen, chồng tôi cũng ghen, chị đòi cho xã hội đen xử tôi, chồng tôi cũng có thể cho du đãng xử chồng chị vậy. Nhưng chị hoàn toàn không nghĩ tới, thật quá vô tâm và hồ đồ, đó gọi là yêu chồng sao?

Tôi nghỉ việc ở đó, không phải vì sợ những lời đe dọa của chị mà vì tôi khinh họ, khinh người vợ vô văn hóa, khinh người chồng nhu nhược. Rõ ràng chị ta sai mà anh chồng không dám nói lên lẽ phải để chấn chỉnh vợ. Người vậy không đáng để tôi gọi là cấp trên, không đáng để tôi tận tâm tận lực làm việc cho họ.

Trở lại câu chuyện của tác giả, tôi không can dự đến việc anh tiếp tục sống hay ly hôn với vợ. Tôi thấy vợ anh cũng giống như vợ của sếp tôi. Họ lý giải cho hành động đó là yêu, thật ra họ chẳng yêu ai cả, chỉ yêu bản thân, muốn sở hữu người chồng một cách tuyệt đối. Để đạt được mục đích đó, họ bất chấp tất cả, không nghĩ đến uy tín, danh dự hay sự nghiệp của chồng. Họ không ngại làm cho hình tượng người chồng xấu đi, không ai tiếp cận, không ai gần gũi, bạn bè xa lánh, đồng nghiệp từ bỏ, mọi người khinh bỉ, để người chồng chỉ là của riêng họ. Đó là cách mấy bà vợ cuồng ghen làm vì yêu chồng.

Khi họ chỉ định ai là tình địch thì đích thị là người đó có tội. Họ ghen và mạt sát người khác rồi lại muốn thế giới này thông cảm. Vậy còn những người như tôi và cô bạn đồng nghiệp của anh thì sao? Chúng tôi không phải là bồ tát trên bệ thờ, cũng bức xúc khi bị người khác sỉ nhục, lại phải cảm thông cho những con người ngang ngược và vô lý đó sao?

Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô bạn đồng nghiệp kia. Anh có nghĩ rằng cô ấy cũng như tôi, từ bỏ công ty anh là vì khinh vợ chồng anh không? Trong cuộc sống đã quá nhiều áp lực, chuyện công việc, cơm áo gạo tiền, con cái, cha mẹ, họ hàng, bè bạn... đã ngốn mất của vợ chồng phần lớn thời gian, còn lại cho riêng 2 người thật ít ỏi. Tiếc là nhiều người đã không tận dụng để yêu thương nhau, lại để ghen tuông lấy đi những khoảnh khắc ngọt ngào hạnh phúc ở bên nhau.

Nói thật chỉ có 3 dạng đàn ông chịu được những người đàn bà đó:
1. Nhu nhược, không dám phản ứng
2. Lợi dụng vật chất hoặc địa vị nên chịu đấm ăn xôi
3. Thiểu năng trí tuệ

Họ chỉ xứng với những đàn ông như thế. Chả trách sao mấy chị ghen cứ than chồng tôi thế này thế nọ. Họ có tốt đâu mà đòi kiếm đàn ông xứng đáng, Nồi nào vung nấy mà. Nếu người tốt mà lấy nhầm vợ như thế thì cũng tan đàn sẻ nghé thôi
[Trẫm xem tiếp...]


Muốn có con với bạn của chồng quá cố




Anh lấy vợ hơn 13 năm chưa có con, chị ấy sảy thai 5 lần. Vợ chồng anh tốn khá nhiều tiền để chữa bệnh hiếm muộn mà chưa có kết quả. Tôi nghĩ nếu chúng tôi có con, anh chắc chắn sẽ rất vui.

Năm nay tôi 35 tuổi, có một con gái 10 tuổi, anh hơn tôi 5 tuổi. Anh là người quen cũ của chồng tôi, trước đây tôi không biết anh. Hơn 3 năm sau khi chồng qua đời, tôi dần vượt qua nỗi đau mất mát vì không muốn gia đình tiếp tục thất vọng và đau buồn nên tôi quyết định vực dậy mình. Tôi mở lòng hơn với mọi người, kết nối lại các mối quan hệ bạn bè của chồng, vẫn muốn nhìn thấy hình ảnh của chồng qua những người bạn này. Điều quan trọng là họ cũng rất trân trọng, quý mến tôi.

Tôi gặp anh vài lần cùng những người bạn khác, rất vô tư hỏi thăm về gia đình, con cái. Hoàn cảnh của anh khá đặc biệt, anh lấy vợ hơn 13 năm đến nay vẫn chưa có con, vợ anh sảy thai 5 lần. Vợ chồng anh tốn khá nhiều tiền để chữa bệnh hiếm muộn vẫn chưa có kết quả. Anh có phần mệt mỏi, gia đình, bạn bè luôn tác động để anh bỏ vợ dù vậy anh vẫn chưa quyết định. Tôi rất thông cảm nên luôn động viên anh cố gắng.

Anh chủ động gọi điện, mời tôi đi uống nước. Anh nói sau khi chồng tôi mất, anh và bạn bè vẫn luôn quan tâm về cuộc sống của mẹ con tôi. Anh khâm phục nghị lực và tình yêu tôi dành cho chồng. Chồng mất đến nay gần 6 năm, tôi vẫn ở vậy nuôi con, tự xây dựng 1 cơ sở sản xuất nhỏ. Sở dĩ anh không dám liên lạc với tôi vì nghĩ tôi đang có tình cảm với một người bạn khác của anh.

Tôi khẳng định ngay cho đến lúc này chưa từng yêu ai khác ngoài chồng. Tôi thấy anh thở phào nhẹ nhõm nên ngạc nhiên và tự hỏi phải chăng anh có ý định gì? Vài lần sau đó anh có cách giới thiệu tôi với đồng nghiệp mới rằng tôi là phu nhân trưởng phòng, rồi bỏ lửng như vậy để mọi người tự hiểu. Chồng tôi trước đây là trưởng phòng, cấp trên của anh, bây giờ anh đang ở vị trí trưởng phòng.

Đã có vài người hiểu lầm tưởng tôi là vợ anh thật, anh có vẻ rất thích đùa như vậy, còn tôi luôn phải đính chính sau đó. Với các bạn, tôi không biết họ hiểu ý tứ của anh như thế nào mà thỉnh thoảng vẫn chọc ghẹo tôi với anh. Có người bạn còn tâm sự, nếu tôi và anh tính tiếp được thì hay quá, bạn bè rất ủng hộ. Anh cũng tự tìm hiểu về gia đình tôi và tỏ vẻ hài lòng vì sự tương đồng với gia đình anh.

Công việc của tôi thỉnh thoảng có đi qua chỗ anh và những người bạn khác, họ sống trong tập thể, làm công việc đặc thù và ít khi về nhà, tôi rất ngại ghé thăm các anh vì sợ làm mất thời gian của mọi người. Sau này khi anh trò chuyện cởi mở hơn, anh bảo tôi đừng ngại ghé chơi để anh được trò chuyện nhiều. Anh thường lấy cớ đưa tôi về để có dịp tâm sự riêng. Anh rất vui mỗi khi gặp và trò chuyện, anh cũng nghĩ nhiều về tôi. Phần mình, tôi tôn trọng và quý mến anh như người bạn chân chính.

Tôi cho anh biết quan điểm của mình về hoàn cảnh của anh, tôi nói vợ anh không được làm mẹ đã là thiệt thòi rất lớn của chị ấy, giờ nếu chị không được làm vợ thì biết phải làm sao. Tôi cũng khuyên anh nên kiên nhẫn, cách cuối cùng là nhận con nuôi. Anh bảo muốn có đứa con của riêng mình, nhưng chưa thể ly dị vợ vì vấn đề đạo đức. Tất nhiên tôi cũng tán đồng.

Về phần mình, khi chưa tiếp xúc với anh, tôi vẫn mong muốn có thêm một đứa con nữa, tôi sợ con gái sẽ khổ vì cô đơn, sẽ chỉ có mình cháu lo cho mẹ. Tôi yêu trẻ con, từng nghĩ mình sẽ làm bà mẹ đơn thân, hạnh phúc bên 2 con nhỏ. Nếu tôi có thêm con, tôi sẽ nói với bé về cha bé như thế nào? Dạy dỗ 2 đứa trẻ không có cha là điều khó khăn vô cùng, tôi không thể đưa ra xã hội những sản phẩm hỏng từ sự thiếu suy nghĩ của mình, tôi sẽ chăm sóc 2 con ra sao nếu tôi có bất trắc?

Chúng tôi sẽ trở thành gánh nặng của mọi người. Tôi không muốn đi bước nữa vì vẫn yêu thương và nhớ về người chồng quá cố, lại muốn có thêm con và con tôi phải có cha. Tôi suy nghĩ thật mâu thuẫn và cũng chia sẻ điều này với anh. Chúng tôi không gặp nhau, nếu có thì chỉ sau khi ở cùng bạn bè và ai cũng biết. Chúng tôi chia sẻ suy nghĩ, động viên nhau với tư cách bạn bè như vậy suốt 1 năm. Anh cũng suy nghĩ nhiều và rất mâu thuẫn như tôi.

Vừa rồi anh gọi cho tôi, anh bảo nhận được tin nhắn ướt át, tiếc là vợ anh đọc được, chị ấy ghen dữ dội. Anh bảo vợ rất ghen, dù không chia sẻ nhiều tôi biết anh đang phải chịu đựng điều này. Anh hỏi có phải tôi nhắn cho anh? Tất nhiên tôi không làm chuyện đó.

Tôi bắt đầu đánh giá về vợ anh là người phụ nữ ích kỷ, tôi thấy tiếc cho anh, một người đàn ông chung thủy, sâu sắc đang phải sống trong chịu đựng vì không có con và sự ràng buộc, thiếu tin tưởng của vợ. Thật ra cũng vài lần anh đặt vấn đề với tôi để có thể gặp riêng, vì không muốn có thêm rắc rối cho anh nên tôi từ chối. Tôi nghĩ nếu chúng tôi có con, anh chắc chắn sẽ rất vui.

Vì chưa nghĩ đến chuyện ly dị vợ nên tôi khuyên anh nên suy nghĩ kỹ. Tôi không hiểu nhiều về vợ anh, còn bạn bè anh dù dè dặt vẫn khuyên nên ly dị. Tôi nghĩ sẽ chỉ có con với anh khi anh chính thức ly dị. Dẫu vậy tôi luôn thể hiện sự bình thản, không hề hối thúc, cố gắng không can thiệp vào quyết định của anh nhưng trước tình cảnh này tôi thấy mình dao động. Tôi có nên chủ động tấn công anh hay làm điều gì đó tác động để anh thay đổi cách sống cam chịu?
Tôi chưa yêu anh, chỉ quý mến và tôn trọng. Anh cũng chưa nói lời yêu dù rất trân trọng tôi, quan trọng là chúng tôi đều muốn có con. Tôi có nên có con với anh dù không biết anh có thể bỏ vợ hay không? Mong các bạn chia sẻ và cho lời khuyên.
Thùy
[Trẫm xem tiếp...]


Hài hước bản tổng kết 5 năm đầu hôn nhân của vợ




Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngoảnh đi ngoảnh lại em đã ba mươi mùa khoai sọ, anh thì cũng lọ mọ với đủ ba mươi ba vụ khoai lang, và chúng mình thì đã có chẵn năm năm ở bên nhau cùng chia ngọt sẻ bùi. Hòa chung không khí vui tươi kỷ niệm đám cưới gỗ này, em tiện tay làm cái tổng kết cho nó trịnh trọng.

Hài hước bản tổng kết 5 năm đầu hôn nhân của vợ

Điều đáng nói nhất là sau năm năm, chúng ta kết hợp rất ăn ý để có thể giảm tần suất những trận cãi cọ từ “thường xuyên” xuống còn “thỉnh thoảng”, hai đứa đều đã biết lượng sức mình hơn và may mắn là vẫn nuôi quyết tâm không buông tha đối tượng (chỉ vì sợ thoát khỏi tay mình kẻ kia sẽ tung tẩy, hạnh phúc gấp bội phần).
Em từng đọc câu chuyện của bao người, cứ cố mãi, cố mãi để vượt qua cái mốc năm năm đầu hôn nhân vốn vẫn bị mang tiếng là sát thương hôn nhân rất lớn, để rồi chạm ngưỡng năm thứ sáu thì sức cùng lực kiệt, thôi thì giải phóng cho nhanh, và vẫn an ủi rằng mình vượt qua được thời kì bom đạn khốc liệt nhất. Thế nên việc chúng ta vẫn còn có thể nghiến răng cười với nhau được như thế này em rất chi là mãn nguyện.
Thành tựu tiếp theo, đó là chúng ta đều sở hữu một công việc ổn định, làm với niềm yêu thích hăng say, thu nhập đủ để duy trì cuộc sống và nuôi thêm một đứa nữa, đều giắt túi một nghề tay trái làm với niềm đam mê sâu sắc. Cả hai đã không để một giây phút nào trôi qua lãng phí, luôn biết biến một ngày trở nên ý nghĩa.
Năm năm trôi qua, mình đã đóng góp cho xã hội thêm một nhân khẩu, hiện được gần bốn tuổi, vô cùng nhắng nhít và cực kỳ dễ thương. Em thật lòng cảm ơn cậu nhóc vì cũng nhờ đó mà chúng ta giảm bớt khoảnh khắc đấu khẩu lại.
Với sự nỗ lực không ngừng của mọi người, kể cả thành viên nhỏ tuổi nhất mà gia đình ta đã đạt được thành quả nhất định, khi những vật dụng cần thiết đều được trang bị đủ, hoàn thiện một căn nhà, chấm dứt tháng ngày lông bông, lê la hết dãy trọ nọ đến nhà trọ kia. Đồng thời chính thức ghi nhận kế hoạch năm năm lần thứ nhất đã thành công như mong đợi, với một chồng (vợ), một con, ba tầng và bốn bánh (hai xe máy).
Em không mơ ước gì thêm nữa, chỉ tự nhủ với lòng để được như hôm nay tất cả đã phải phấn đấu rất nhiều, tự biết lui cái cá nhân của mình để nâng cao mục tiêu của tập thể. Ở đó có những giọt mồ hôi, sự hi sinh chấp nhận và đôi khi là nhẫn như nhịn cơm sống để có thể ngủ chung với... lũ.
Nối tiếp thành công bên trên, đến kế hoạch năm năm lần hai sẽ là trả nốt nợ xây nhà, sinh em bé thứ hai (để hướng đến mục tiêu hạ biên độ khẩu chiến từ “thỉnh thoảng” xuống còn “rất hiếm khi”), trang bị thêm tiện nghi cho tổ ấm để hưởng thụ thành quả. Nuôi dạy con cho tốt và bắt đầu trợ cấp cho bố mẹ hai bên lúc này đã có tuổi, không thể lao động như thời trẻ.
Cơ sở thực hiện: Luôn cần nhường nhịn, tôn trọng và hòa hợp với nhau nhiều hơn nữa. Dù bận mấy vẫn phải duy trì thói quen thu xếp tháng về quê thăm bố mẹ một lần, tuần đi chơi, dạo mát đâu đó hai tối. Có khúc mắc gì sẽ khẩn trương tiến hành triệu tập họp gia đình.
Những kế hoạch năm năm tiếp theo nữa, sẽ là đầu tư cho con cái học hành, tích lũy sau này về hưu... Kế hoạch còn nhiều, chặng đường vẫn dài lắm và biển bờ thì rất mênh mông, nên tất cả phải vững tay chèo, vì hạnh phúc là một hành trình kia mà, con người sống không mục đích thì còn gì là ý nghĩa nữa. 
TSL
[Trẫm xem tiếp...]


Chắc tại cái điện thoại




Thế là vợ chồng con bé Duyên bỏ nhau thật. Chuyện cứ như đùa, nào ai nghĩ lại thành ra cơ sự này. Giờ có đổ lỗi cũng chẳng biết từ đâu, có lẽ là từ cái điện thoại.

Chồng Duyên vô tình biết chiếc điện thoại Duyên đang dùng vốn là của người yêu cũ tặng. Lúc có chửa con bé đầu lòng Duyên còn mang ra để lên bụng để cho con nghe nhạc. Chồng nói thẳng là anh không thích thế đâu, em cho dì Hòa hoặc bán đi, anh mua tặng em cái khác, nhưng Duyên cứ không nghe, còn mang việc đó ra trêu đùa, nói với nhiều người là chồng ghen vớ vẩn với cả cái điện thoại.
Chắc tại cái điện thoại

Lần bà nội xuống trông con cho, Duyên có dặn bà phải căn đồng hồ, đặt cháo giờ này, đúng giờ này thì rút phích ra, đừng mở nắp để giữ nhiệt cho nó tự chín. Bà cam đoan làm theo như thế, nhưng lúc Duyên về mở nồi cháo vẫn chưa nhuyễn ra, chì chiết: “Bà xem cháo bà nấu này”.
Lại được hôm con bé con cứ nhảy choi choi háo hức đòi ăn bánh nướng, thấy tội bà liền véo một miếng con con cho nó nhấm, không ngờ trái dạ thế nào mà nó nôn trớ hết cả ra bột, sữa, Duyên gào ầm làng: “Bảo bà đừng cho nó ăn linh tinh rồi, có nhớ cái gì đâu...”.
Bà uất quá, đem chuyện mách với con trai, rằng con dâu cứ ôm cái điện thoại “buôn” với ai đó, đùn việc cho mẹ chồng làm, rồi không đúng ý lại quay ra trách móc. Anh chàng suy nghĩ tiêu cực, chẳng muốn ở nhà, vợ gọi không thèm nghe máy, lại đổ cho là điện thoại hết pin, với ngoài vùng phủ sóng, một giờ sáng mới lò dò về nhà.
Có dạo Duyên về nhà bố mẹ đẻ ăn cỗ, chồng đi làm về liền gọi điện, thế nào mà bố vợ đang lơ tơ mơ vì rượu liền cầm máy lên nghe hét rõ to: “Thằng nào gọi cho vợ ông đấy”, con rể ngơ ngác nhìn lại điện thoại rồi cũng quát lớn chẳng kém, chửi bới loạn lên, ầm ĩ hết cả, đến lúc hiểu ra thì cứ giận cá chém thớt, cả hai cùng chấp nhặt bắt lỗi nhau, tất cả dồn nén cả vào.
Chẳng ai có lỗi hết! Thủ phạm toàn do khách quan cả nên chẳng ai chịu gạt bỏ sĩ diện cạnh cái tôi to đùng của mình. Hai gia đình cùng cố gắng khuyên nhủ con mình hãy nghĩ đến đứa con, cùng tổ ấm bấy lâu nay nhưng chẳng ai chịu ai, giờ mỗi đứa một nơi và vẫn đổ lỗi cho chiếc điện thoại.
[Trẫm xem tiếp...]


Mong anh đừng nghĩ gia đình là 'chuồng cọp'




Khi nào anh cảm thấy ngột ngạt, hãy chia sẻ cùng vợ con, tạo cơ hội thay đổi không khí, đừng bí bách một mình. Nếu bên em anh không hạnh phúc, em sẽ giải thoát cho anh.

“Nếu anh sa đọa, lỡ lầm thì sao”? Hơn một lần anh hỏi em câu ấy. Em đã nghĩ đây đơn thuần là câu trắc nghiệm tâm lý, chưa và không muốn coi là nghiêm túc vì thế chưa lần nào em trả lời thấu đáo. Hôm nay em sẽ phản hồi chính thức cho anh bằng văn bản.
Ngày đấy đã đến khi anh phản bội em. Mối quan hệ giữa hai người ngoại tình tư tưởng diễn ra trong thầm lặng, hình thành một thói quen nói dối vợ để có được thời gian dành cho những cuộc trò chuyện thú vị, thoải mái. Nó được nuôi dưỡng bằng những cuộc gặp gỡ hay trò chuyện riêng tư để rồi sau đó mọi dấu vết đều được xóa sạch, kể cả các cuộc điện thoại hay tin nhắn. Em sẽ không tự kỷ ám thị mình về một gia đình bất hạnh, suốt ngày ngồi gặm nhấm nỗi buồn, bất lực, phẫn uất khóc lóc như thời gian vừa qua.
Em sẽ thực hiện triệt để phương châm “Mắt không thấy, tai không nghe, tim không đau”, dù tim em đã đau, mắt em đã thấy, tai em đã nghe, em sẻ không làm gì, để anh tự phán quyết, sẽ dừng toàn bộ suy nghĩ cực đoan về bản thân, cuộc sống, gia đình, luôn vui tươi. Em sẽ sống vì mình, tự cho mình những thú vui riêng, không gian riêng, đi bộ leo núi, luôn đẹp và chỉn chu, ta có yêu ta thì người khác mới yêu ta chứ.
Em sẽ cập nhật kiến thức về đời sống vợ chồng, quan tâm đến sở thích của bản thân, đọc thêm sách về tâm lý hai giới, về gia đình và sách triết lý về cuộc đời để sống có ý nghĩa hơn, vui vẻ hơn. Em sẽ quan tâm, chia sẻ mọi điều với chồng như mọi khi, thường trực câu “Em yêu anh”, gắng loại bỏ tình trạng hai người lạ sống chung nhà, đồng sàng dị mộng. Em sẽ lại cố gắng làm việc thật chăm chỉ và chuyên tâm, đạt hiệu quả cao để công việc vẫn suôn sẻ, nguồn thu nhập không bị ảnh hưởng, như thế mới đủ điều kiện để em nuôi con một mình khi thiếu anh, em sẽ vẫn sống tốt.
Em chăm sóc mình kỹ lưỡng hơn nữa, tiếp tục thay đổi bản thân, đầu tóc thẳng nếp, thơm nức, váy áo là lượt, làn da mịn màng, hồng hào, đáng yêu. Em sẽ không nói xấu anh với con, vì dù sao nó cũng vẫn cần có bố, cần một tấm gương sáng để soi vào. Anh bê bết trong mắt, em cũng chẳng được lợi gì, con sẽ lớn và sớm muộn nó cũng hiểu bố là người thế nào. Em đã thu xếp và buộc cô bồ nói chuyện, yêu cầu cả hai chấm dứt mối quan hệ. Nếu anh tin vào cảm xúc mới của mình, nghĩ rằng đó mới là tình yêu đích thực thì anh sẽ có cái anh muốn. Em sẽ lường trước trường hợp này để biết cách lo liệu cho em và con.
Nếu anh quay đầu thấy bờ, em cũng châm chước cho những pha say nắng, song anh sẽ phải chịu sự quản thúc, tự kiểm điểm bản thân, tự nhận hình thức kỷ luật thích đáng, và hình thức kỷ luật đó em sẽ tự cho anh phán quyết. Em cũng nói để anh biết, dù anh khéo léo và hết lòng trở lại đến thế nào thì sau “sóng gió” sẽ không bao giờ em có thể quên được đã có lúc anh phản bội, trái tim em đã chứa những vết thương. Anh bảo thời gian sẽ chứng minh, hứa không làm em buồn nữa nhưng em nghĩ hạnh phúc gia đình dường như đã lấm tấm vết rạn, đe dọa tan vỡ rồi.
Em yêu anh, sẽ không tin anh quá, không hy vọng quá, không ảo giác quá và không ngủ quên trong chiến thắng để dễ bị hạ gục. Nhờ câu “phỏng vấn” của anh mà em nghĩ rằng mình nên chuẩn bị tinh thần, xác định trước để sống được dễ dàng hơn, có chuyện gì xảy ra cũng không phải là tận cùng của cuộc sống. Không tự làm khổ mình mà hãy trân trọng những gì đang có, trân trọng cuộc sống hạnh phúc của mình.
Em đã đọc đâu đó một câu: Tình yêu chân thật là thấy rõ khiếm khuyết của người khác nhưng vui vẻ đón nhận, đồng thời khám phá ra những ưu điểm của họ và khéo léo phát huy. Trong đời sống hôn nhân gia đình, để tạo được sự hòa hợp trọn vẹn và vững bền, hai vợ chồng cần hiểu rõ những khác biệt của nhau để có thể cảm thông, chia sẻ và nương tựa vào nhau trong sự kính trọng, yêu thương chân thành. Bên cạnh đó đề nghị anh không bao giờ được hành động như thời gian vừa qua. Anh hãy là anh của những năm về trước, hãy tôn trọng em, là người đàn ông cho em có thể mỗi lúc mệt mỏi dựa vào. Hãy để cho em làm một người phụ nữ hiền lành bên người chồng yêu thương.
Em làm việc cũng áp lực lớn lắm, khi nào anh cảm thấy ngột ngạt, hãy chia sẻ cùng vợ con, tạo cơ hội thay đổi không khí, đừng bí bách một mình, đừng nghĩ rằng gia đình, vợ con là cái chuồng cọp. Anh có tâm sự với họ rằng anh không muốn cuộc sống bình lặng, muốn bứt phá, muốn thay đổi, anh cảm thấy ngột ngạt. Em hy vọng không phải anh muốn bứt phá ra khỏi mẹ con em nên hôm qua em có nói với anh: Nếu bên em anh không hạnh phúc, em sẽ giải thoát cho anh. Em sẽ sống như em đã nói ở trên, anh nghiên cứu và hành động theo ý mình, đừng phải bí bách một mình.
Trước đây anh đi đâu, làm gì, mọi mối quan hệ của anh, mọi cuộc giao lưu bạn bè đều có em chia sẻ, bây giờ em giống như người thừa ở bên anh. Anh đã lựa chọn người khác, phải chăng em không còn xứng đáng là người bên anh?
[Trẫm xem tiếp...]


Thương xót khi vợ cũ bị trai tân bỏ rơi




Thấy cô ấy bị người tình bỏ, tôi rất thương, nỗi uất hận bị cắm sừng tan biến. Giờ không còn yêu nhiều nữa nhưng tình thương vẫn còn. Dù sao cô ấy cũng là mẹ của con tôi, cộng thêm 5 năm tình nghĩa vợ chồng.

Tôi năm nay 27 tuổi, vợ 25, có con trai 4 tuổi, điều kiện kinh tế tôi không giàu có, đủ sống. Tôi rất đau đớn khi phát hiện ra lỗi lầm của vợ, cô ấy ngoại tình, không phải quan hệ xác thịt mà tình yêu sét đánh thật sự. Cô ấy ngoại tình với người thua kém tôi rất nhiều, xét về hình thức và công việc, nhưng anh ta là trai tân.

Vợ tôi xa nhà 9 tháng vì công việc, trong thời gian đó chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên, cô ấy luôn miệng nói yêu, chỉ cần tôi và con là đủ. Tôi yêu và tin tưởng, chờ ngày đoàn tụ. Không ngờ sau khi về, tôi nhận ra vợ không chung thủy. Tôi đau khổ, tự dày vò bản thân, đau vì chưa bao giờ phản bội vợ ngay cả trong mơ, những lúc cần giải quyết sinh lý tôi cũng không dám. Nói chẳng ai tin nhưng đó là sự thật.

Tôi bảnh trai, ăn nói tạm được, tôi chỉ yêu và biết mình vợ, không có lỗi lầm gì nên càng nghĩ càng đau. Tôi tự dò hỏi và phát hiện ra tất cả, chúng tôi ly hôn. Ngay khi quyết định được ban hành, cô ấy đến với người kia, không lấy gì cả, kể cả đứa con thơ. Tôi nuôi con, cô ấy không tiền cấp dưỡng. Vợ ra đi không thương xót con, không ôm con lấy một lúc.

Vợ đến với người kia tôi vui lắm vì tưởng cô ấy được hạnh phúc, không nghĩ đến chuyện cũ nữa, vì cô ấy đã tìm được hạnh phúc. Tôi tự động viên mình, cứ theo dõi thông tin vợ. Được 1 tháng người kia ra đi, thấy cô ấy như thế tôi rất thương, nỗi uất hận khi bị cắm sừng đã tan biến. Khi biết cô ấy phản bội, tôi tức giận, cô ấy muốn ly hôn tôi mạnh dạn chấp nhận, ly hôn xong không liên quan gì nữa. Giờ cô ấy cô đơn, không nơi nương tựa, tôi lại đau khổ hơn.
Tôi viết ra giấy dự tính tương lai, chấp nhận do trời quyết định. Tôi vẫn mong cô ấy có hạnh phúc, có người thương yêu, không phải khổ sở, không phải nghĩ đến tôi. Tôi thấy thương và lo cho cô ấy hơn mặc dầu biết rất rõ mình từng bị cắm sừng. Ước gì người kia cưới và cho cô ấy hạnh phúc.

Giờ càng cố quên, càng nhớ, nghĩ đến tương lai cô ấy như thiên hạ nói và cảnh những người đã bỏ chồng, tôi lại càng thương hơn. Tôi biết giờ không còn yêu nhiều nữa nhưng tình thương vẫn còn. Dù sao cô ấy cũng là mẹ của con tôi, 5 năm tình nghĩa vợ chồng.

Mẹ mắng tôi, anh em cũng không ủng hộ, nhà tâm lý cũng nói thế. Ai cũng bảo tôi tội gì như thế, vợ như thế tiếc làm chi, thiếu gì những người khác, trong khi mình nhà cửa có, công việc có, đâu đến nỗi nào. Mình thương vợ chứ vợ có thương mình đâu, tội gì. Tôi càng đau, càng thương hơn khi nghĩ về cô ấy.

Tôi nhận ra có cố níu kéo sẽ là nỗi nhục, trò cười cho thiên hạ, là sự thấp hèn khi cô ấy biết tôi còn thương và không thể quên được. Tôi biết nếu vợ quay lại cũng chẳng phải vì yêu tôi, mà do chưa có sự lựa chọn thích hợp khác. Vợ tôi không được xinh đẹp, tôi 10 thì cô ấy 1, đó là thiên hạ đánh giá.

Tôi thích nghe giọng cô ấy nói. Mỗi lần chúc tôi hạnh phúc, để cô ấy yên, đừng quấy nữa là tôi lại càng nhói đau. Tôi rất sợ khi tính đến tương lai, liệu có ai thương con mình không? Tôi biết khi yêu người ta chấp nhận nhưng sau về rồi cảnh dì ghẻ con chồng thì không tránh khỏi. Tôi rất sợ và lo, thương con vì cảnh thiếu cha tôi cũng nếm đủ cả cuộc đời.

Tôi chỉ muốn quên đi tất cả, xin hãy cho tôi lời khuyên chân thành nhất, nên quay lại hay quên đi, tính tương lai mới? Nếu quên thì làm sao quên được? Tôi chỉ muốn cô ấy lấy chồng, có hạnh phúc, chúng tôi ly hôn được 5 tháng rồi. Xin chân thành cảm ơn.
[Trẫm xem tiếp...]


Đòn roi của tôi khiến con trở nên nhút nhát




Chỉ một việc nhỏ như tối hôm qua, bé ăn cơm chậm, tôi sốt ruột đánh cháu, đúng ra tôi đã bạo hành, tát, mắng, rồi nói không muốn có đứa con hư như bé. Trong suy nghĩ tôi luôn ý thức không được làm vậy, thực tế lại làm trái ngược.

Tôi đang rất ân hận và tự dằn vặt bản thân. Con tôi là đứa bé ngoan nhưng tôi là nguyên nhân làm bé ngày càng nhút nhát. Tôi thấy mình là người mẹ không tốt. Với một đứa trẻ ngoan, thông minh, tình cảm, tại sao tôi hay đánh con? Tôi muốn con luôn nghe lời, vì lo cho con ăn không đủ bữa, tôi lo rất nhiều. Khi không được như ý, tôi bốc hỏa, biến thành con người khác, không kìm nén được mình.

Chỉ một việc nhỏ như tối hôm qua, bé ăn cơm chậm, tôi sốt ruột đánh cháu, đúng ra tôi đã bạo hành, tát, mắng, rồi nói không muốn có đứa con hư như bé. Trong suy nghĩ tôi luôn ý thức không được làm vậy, thực tế lại làm ngược lại.
Có lúc cảm thấy mình bất ổn về tâm lý rất nặng, tôi muốn được giúp đỡ. Làm thế nào để thay đổi bản thân? Tôi chỉ muốn nói “Mẹ yêu con, con là động lực, nguồn động viên lớn nhất trong đời mẹ. Con là nguyên nhân để mẹ thấy cuộc sống có ý nghĩa”.
Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, bố hay đánh mẹ và anh em tôi. Phải chăng đây là nguyên nhân cho những việc làm của tôi? Sau này khi con tôi có con, nó có hành xử giống tôi bây giờ không? Tôi nghĩ là có, như vậy tôi thật sự là người có tội nặng lắm.
Tôi là người mẹ không tốt, giờ chỉ có mục tiêu duy nhất: "Tôi không đánh con thêm một lần nào nữa”.

[Trẫm xem tiếp...]


 

Danh Mục

Total Pageviews

Phi lên đầu Bản quyền © 2012 | Đọc Để Cười| Nội dung bài viết từ nguồn khác