Blogger Widgets

Tình già



Tròn 40 năm ngày cưới, may thay tôi với bà chưa ai lẩm cẩm, vẫn nhớ cái ngày kỉ niệm cũ mèm.


Tình già

Thế hệ chúng mình chẳng quen bày cỗ bàn, chẳng biết thắp nến, mua hoa tươi để chúc mừng nhau “may quá chưa li dị!”. 4 năm hay 40 năm ngày cưới thì cũng trôi qua giản dị như bao ngày thường. Vì tình già vốn lặng lẽ, thâm trầm, dù không khoe khoang, không kỉ niệm vẫn chung thủy ở lại bên mình, chẳng chạy đâu mà sợ.
Chiều nay đi đón cháu, tôi thấy ven đường hoa gạo đã rụng đỏ. Tôi nhớ ngày này của rất nhiều năm trước, mình cũng đèo nhau đi dọc con đường ngập hoa gạo tháng Ba. Đám cưới đơn sơ, công đoàn cho mượn hội trường để tổ chức. Tiệc xong tôi đèo bà về khu nhà tập thể của chúng mình. Tôi vẫn nhớ như in chiếc xe đạp cà tàng quay những vòng chậm chạp, mỗi lần tôi cố đạp nhanh là nó lại kêu toáng lên “cóc cách, cọc cạch”. Bây giờ đi xe máy điện, xe chạy êm ru không phải tốn hơi tốn sức, mà lòng chẳng lâng lâng vui sướng như thuở nào.
Thôi thì đã hết thời của những khấp khởi, chờ mong, giờ mình chia nhau thứ hạnh phúc lâu bền. Tôi đón cháu cưng về cho bà sẽ lại được bà chạy ra mở cổng, kêu ca: “hai ông cháu đi lâu thế”. Bước vào nhà sẽ thấy mâm cơm nghi ngút, ấm ran cả lòng.
Có lần giao lưu hội văn thơ thành phố, tôi mạnh dạn đọc bài thơ tặng vợ. Trong thơ, tôi tâm sự bà là vợ, là mẹ, là chị, vừa là bạn tâm tình. Bạn bè trêu tôi giỏi nịnh vợ, tôi biết mình có khéo thơ phú đến đâu cũng không nịnh hết được những năm tháng bà đã hi sinh.
Thời đấy vừa nhận công tác về trường, thấy bà tháo vát, vững kiến thức chuyên môn, tôi quý mến vô cùng. Nhưng chẳng bao giờ tôi tưởng tượng sẽ cưới chị đồng nghiệp hơn mình 2 tuổi, da đen nhẻm, tay chân thô ráp, đã thế tài năng và trí tuệ đều sắc sảo hơn người. Cánh đàn ông rụt rè như tôi sợ nhất mẫu người như bà. Rồi người tính không thắng nổi trời, chẳng biết từ lúc nào mình phải lòng nhau. Ngày ấy yêu đương giản dị, yêu là cưới, mặc xác cái nghèo, cái khổ bám riết.
Nghỉ hè, vợ chồng dắt nhau về quê nội. Tôi đến nở mặt nở mũi vì lần đầu tiên ra mắt bà đã biết quan tâm bố mẹ, các em chồng và cả họ nhà chồng. Bà con lối xóm ngang qua, thấy bà hết cặm cụi cuốc xới mảnh vườn trồng rau, lại xông xáo đẩy xe phân bắc ra đồng bón lúa, ai cũng tấm tắc khen nhà mình tốt phước có cô dâu chăm chỉ, thảo hiền.
Tôi tạng người ốm yếu, đi dạy về chỉ biết ngồi thở, da tái mét xanh xao. Trăm công nghìn việc đổ lên vai bà. Có dùng hết đầu ngón tay cũng không đếm xuể những nghề phụ bà từng làm, nào buôn gạo, buôn củi, nào đan len, may áo, thậm chí đi bốc vác thuê. Tôi cũng xin làm một chân bốc vác buổi khuya, nhưng được dăm bữa thì đổ bệnh trối chết, bà hoảng hồn chắp tay xin tôi ngồi yên, đừng động việc gì. Thương bà tôi ứa nước mắt, bà vẫn quả quyết mọi chuyện rồi sẽ ổn. Quả nhiên bà nói được làm được. Thời bao cấp, đồng lương còm giáo viên chỉ như muối bỏ bể. Có bà lo toan, không những hai con được nuôi nấng đủ đầy mà còn có đồng ra đồng vào gửi về cho bố mẹ.
Nghĩ về quãng thời gian bà lam lũ, tôi thấy mình nợ bà một ân huệ. Nhưng nghĩ về những lời động viên tôi bồi bổ sức khỏe, về sự tôn trọng bà dành cho tôi dù chính bà là trụ cột kinh tế, tôi thấy mình nợ bà cả cuộc đời. Ngày tháng đang cạn dần, tôi sẽ chẳng bao giờ trả hết mối nợ này, thôi thì gắng trả chữ duyên, tôi sẽ cùng bà đi hết cuộc tình già.

[Trẫm xem tiếp...]


Thắp lửa một trái tim tan vỡ



Tình yêu đem đến bao nhiêu điều tốt đẹp thì chia tay sẽ lấy đi chừng ấy thứ, thậm chí khiến người ta không còn muốn sống nữa. Nhưng nỗi đau cũng có ý nghĩa của nó. Nỗi đau khiến chúng ta sáng suốt hơn và biết nhìn nhận con người hơn.


Thắp lửa một trái tim tan vỡ

Bạn chỉ đang đi qua một giai đoạn của cuộc sống và bước vào một giai đoạn mới. Cũng giống như mọi vết thương khác, vết thương lòng do tình yêu cũng sẽ tự lành. Dưới đây là một số gợi ý giúp bạn tìm lại tình yêu sau khi chia tay một mối tình.
1. Để thời gian hàn gắn
Cuộc đời đâu có chấm dứt sau khi chia tay, Bạn phải tiếp tục ăn, ngủ, đi làm và làm mọi việc khác như thường, chỉ có điều bạn thấy chán bởi ý nghĩ chẳng còn ai yêu mình. Nhưng hoàn toàn không phải như vậy. Người ấy không phải là người duy nhất trên dời này yêu bạn. Bạn có biết bao người yêu và quan tâm tới bạn vô điều kiện. Đó mới là bản chất tình yêu, nó tự nhiên, dạt dào, chỉ chờ chúng ta chú ý mà đón nhận. Vậy hãy để thời gian giúp ta hàn gắn hoàn toàn vết thương. Chắc chắn bạn sẽ vượt qua.
2. Làm những điều vui
Trong khi đợi chờ vết thương tự lành, hãy làm những việc bạn thích và giữ cho mình luôn bận rộn. Hãy nhớ rằng bạn hoàn toàn có thể sẽ lại yêu, vậy hãy sống tiếp cuộc đời của mình và coi như mọi việc chưa từng xảy ra. Rồi sẽ tới lúc bạn tự cười bản thân vì đã một thời đau khổ vì một điều vớ vẩn.
3. Tham gia hoạt động thể thao
Hãy tham gia một lớp tập aerobic và chăm sóc cơ thể mình. Ý chí không chỉ giúp bạn thấy tự tin, nó còn nâng cao cái tôi của bạn. Với sự tự tin này, bạn sẽ có lại chính mình và bỏ lại đằng sau mọi điều vô nghĩa trong quá khứ.
4. Kết bạn
Hãy gặp gỡ nhiều người và kết bạn mới. Chia tay chẳng làm cho cuộc sống dừng lại và cả các mối quan hệ xã hội của bạn cũng thế. Hãy đi chơi với các bạn cũ và mới. Và cũng đừng ngần ngại nếu bạn lại có cảm tình với ai đó. Cuộc sống kì diệu và muôn màu và bạn không bao giờ đoán được điều gì sẽ tới hay bạn sẽ gặp ai.
5. Tìm kiếm người mới
Với bài học từ quá khứ, giờ đây bạn đã dày dạn hơn trong tình yêu. Vậy hãy cho mình cơ hội tìm kiếm một người phù hợp hơn. Thất bại trong một mối tình không chứng minh bạn sẽ luôn thất bại. Không nên cả nghĩ, bạn hãy bước tiếp những bước vững vàng hơn. Hãy nhớ bạn không thể sống đơn độc cả đời. Nếu đã từng yêu thì bạn sẽ lại có thể yêu lần nữa. Không ai sinh ra để sống đơn độc, bởi vậy bạn hãy tìm cho mình một người phù hợp và để quá khứ qua đi.
[Trẫm xem tiếp...]


Lý do nên yêu “phi công trẻ”



Khi yêu, khoảng cách tuổi tác không còn quan trọng. Hẹn hò với một chàng kém tuổi, bạn sẽ gặp nhiều hạnh phúc, bởi:


Chàng
là người khôn ngoan

Chàng là người khôn ngoan
Nhiều chàng trai trẻ chỉ bị cuốn hút bởi phụ nữ hơn tuổi. Với sự trưởng thành, hiểu biết và vô số trải nghiệm lý thú, các “máy bay bà già” sở hữu vẻ đẹp mặn mà hơn hẳn các cô gái non trẻ. Phụ nữ hơn tuổi giống như thứ rượu vang để lâu năm, mẫu đàn ông có gu lựa chọn ấy thông minh và trưởng thành hơn nhiều so với tuổi đời của mình.
Trong mắt chàng, bạn vẫn thật quyến rũ
Đối với anh ấy, bạn vẫn là cô gái xinh đẹp và nóng bỏng dù cho thân hình bạn đã không còn hoàn hảo như lúc mới đôi mươi. Tuy nhiên, đó chính là điểm hấp dẫn các chàng trai trẻ. Bạn biết tiếc nuối vóc dáng thanh xuân, nhưng không vì thế mà bi lụy. Ngược lại bạn trân trọng, chăm sóc cơ thể hơn, không tự làm hại mình bằng cách thức khuya, ăn đồ ăn nhanh, lười tập thể dục như các cô gái trẻ vẫn làm. Bạn cũng biết rằng tuổi trẻ rồi sẽ vội đi nên sống chậm hơn, dành thời gian làm đẹp không chỉ nhan sắc mà còn cả tâm hồn. Sự “biết thân biết phận” này khiến đàn ông càng khao khát chiếm được trái tim bạn.
Đó không phải là tình một đêm
Một chàng trai trẻ đến bên bạn sẽ không phải vì mục đích tình dục. Hơn cả sự thân mật thể xác, anh ấy thấy bạn chín chắn, biết cách nói chuyện và mong muốn chia sẻ cùng bạn mọi buồn vui cuộc sống. Chưa chắc chắn hai bạn có thể tiến đến hôn nhân hay không. Nhưng nếu có một người bất chấp khoảng cách tuổi tác, luôn lắng nghe và yêu thương bạn dù là lúc không ở trên giường, thì tình cảm đó thuần túy là tình yêu.
Anh ấy không quan tâm đến tuổi tác
Không giống bạn cứ e ngại chuyện mình hơn tuổi, các “phi công trẻ” một khi đã quyết định yêu bạn thì với họ không còn tồn tại khoảng cách nào. Bạn lớn hơn vài hoặc nhiều tuổi, chàng sẽ tôn trọng bạn nhưng không vì thế mà thấy bận tâm. Gặp được một người đàn ông vượt qua mọi định kiến để đến bên bạn, chẳng phải là may mắn lắm sao?
Tràn trề năng lượng
Khi hẹn hò với một “phi công trẻ”, họ sẽ truyền cho bạn thật nhiều năng lượng và nhiệt huyết. Họ còn thổi vào cuộc sống bạn những gam màu lạc quan, tươi trẻ mà có lẽ bạn đã đánh mất từ lâu. Phiêu lưu với một người tình trẻ, bạn được sống một cuộc đời hoàn toàn khác biệt.
Thiếu tiền không có nghĩa là thiếu nghị lực
Có thể bạn lưỡng lự không muốn yêu người kém tuổi vì anh ấy chưa ổn định về mặt tài chính. Suy nghĩ thực tế như vậy là tốt song cái gì cũng có hai mặt. Đàn ông trẻ rất có tham vọng, nhiều người trong số họ sẽ làm nên điều lớn lao. Bạn không nên chỉ đánh giá hiện tại mà cần phải có tầm nhìn. Hãy chọn những chàng trai thừa sức trẻ và chí tiến thủ, và trên hết hãy chọn lựa theo tiếng gọi trái tim.
Bạn được “bắt nạt” người yêu
Lớn tuổi hơn, nghĩa là bạn có thể kiểm soát mọi thứ. Bạn không còn e lệ như một cô thiếu nữ mà sẽ tự tin điều chỉnh chuyện tình cảm theo hướng mình mong muốn. Vì bạn có kinh nghiệm hơn nên nửa kia sẽ tôn trọng, nuông chiều và làm theo ý thích của bạn.
[Trẫm xem tiếp...]


Ngày không nhau: Hai tuần tự do



Ngày tôi bị phát hiện ngoại tình, vợ chỉ hỏi lạnh lùng có 3 từ: “ Đi hay ở?”. Sự bình tĩnh đáng sợ của vợ làm tôi gai cả chân tay.

Hai đứa con nhỏ chưa hiểu chuyện, cứ quấn quýt ôm lấy cổ, đòi bế bồng, khiến tôi cảm giác tội lỗi đến nghẹt thở. Vợ tới giằng chúng lại và cố không lên cao giọng: “Anh mất cái quyền được chúng yêu thương rồi!”. Giật mình hoảng hốt. Ngay lập tức, tôi trả lời: “Ở”.
Tôi yêu các con của mình. Nhưng tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực khiến trái tim tôi thao thức như tuổi đôi mươi. Sự ngây thơ hồn nhiên của Mai khiến tôi phát chán sự tính toán, đắn đo trước mọi việc của vợ. Cùng đưa các con vào phòng nhưng tôi và vợ không nhìn vào mắt nhau như trước nữa.
Quyết định “ở” nhưng tôi vẫn qua lại với Mai. Sức hút tuổi trẻ của cô ấy khiến tôi không thể cưỡng lại được. Giả tạo làm người chồng mẫu mực, tôi đi làm về đúng giờ và ăn cơm đúng bữa. Nhưng cảm giác gia đình không còn trọn vẹn, chắc hẳn vợ tôi nhận ra điều ấy. Sáng hôm sau, vợ đưa tôi 2 triệu cùng tờ giấy.
- Em phải đi Sài Gòn công tác 2 tuần, anh hãy chăm sóc 2 con cẩn thận. Anh có thể nhờ sự giúp đỡ của cô gái đó nhưng chỉ được sử dụng số tiền này. Mọi việc cần làm và những điều quan trọng em đã ghi hết ở giấy rồi.
Tôi bất ngờ nhưng cảm thấy vui mừng. Đúng là cơ hội tốt để các con tôi làm quen với “mẹ mới”. Chiều hôm ấy tôi cùng Mai tới trường đón các con. Chúng ngạc nhiên rồi xị mặt xuống khi nghe tin mẹ đi công tác. Cô ấy đi chợ và về nấu cơm, việc mà vợ tôi vẫn thường làm. Mặc dù rất thích Mai nhưng tôi phải khẳng định thức ăn cô ấy nấu thật tệ, bố con tôi thường phải ăn thêm bữa phụ bằng mỳ tôm. Trong 5 ngày, chúng tôi đã tiêu hết hơn 1 triệu. Nhìn vào giấy vợ ghi chú, còn bao nhiêu thứ chi tiêu phải lo. Ngày kia là sinh nhật bà nội, vợ có nhắn là mua biếu bà chiếc áo mới và nhớ kho 1 nồi cá, bà rất thích ăn món đó. Nhưng hôm sau, Mai rủ đi xem phim, tôi đã hoàn toàn quên. Khi về tới nhà là một đống lộn xộn, bừa bãi, các con vứt đồ chơi linh tinh, thức ăn vương vãi khắp sàn. Dẫm phải con rô bốt đồ chơi, tôi đau tím tái mặt mày, quát tháo khiến 2 đứa khóc toáng lên. Tôi như phát điên. Những cảnh này khi có vợ ở nhà sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi bắt đầu nhìn lại mình và nhớ đến vợ. Mới hết 1 tuần.
Ngày không nhau: Hai tuần tự do

Tuần thứ 2, tôi không còn mong chờ đón Mai đi chơi như trước nữa. Tôi quá mệt mỏi khi buổi tối phải đánh vật để dỗ 2 đứa ngủ, chúng rất nhớ mẹ. Khi Mai gợi ý sẽ về nhà nấu cơm, tôi từ chối vội, vì tôi còn nấu ăn ngon hơn cô ấy, các con tôi cũng sợ những món thừa muối thiếu mắm đó rồi. Hơn nữa, dọn lại chiến trường sau khi cô ấy nấu xong cũng mệt như ăn các món đó vậy. Mai đẹp nhưng quá vụng. Tôi thấy thèm các món ăn vợ nấu.
Cuối tuần, tôi gửi 2 con sang ông bà nội, để có thời gian dọn lại nhà cửa. Vợ sắp về, và tôi không thể để cô ấy thấy những gì đang xảy ra. Bà nội kéo tôi vào, tôi chưa kịp định hình đã xoay 2, 3 vòng khiến tôi chóng mặt. “Áo mới đẹp không con? Mẹ rất thích, vợ con thật khéo chọn. Mà sao hôm trước bận gì không sang ăn cơm, cá kho ngon lắm đấy!”. Trong lúc tôi bàng hoàng chưa hiểu chuyện, thì thấy bóng vợ loay hoay trong bếp…
Xấu hổ, hối hận, tôi nhận ra, không phải cô ấy đi công tác. Vợ chỉ từ xa quan sát bố con tôi và chăm lo, thu vén những việc tôi đã làm không tốt. Chạy ngay tới gần, nom mặt mũi vợ hốc hác, mắt quầng thâm vì thiếu ngủ được che vội bằng lớp phấn mờ, tôi chùng xuống. Ôm chặt lấy “người phụ nữ của đời mình”, tôi cầu mong sự tha thứ dù có muộn…
[Trẫm xem tiếp...]


Khi “tội đồ” muốn thú tội…



Bạn đã “sơ sẩy” ngoại tình và đến giờ vô cùng hối hận vì đã vi phạm lời thề nguyện thủy chung. Bạn cho rằng thú nhận với nàng sẽ giúp lương tâm mình thanh thản hơn, cũng là cách cứu vớt mối quan hệ một khi chuyện không hay rò rỉ từ một nguồn khác…


Một khi quyết định nói ra bí mật tội lỗi của mình, đừng quên
những điều sau:

Một khi quyết định nói ra bí mật tội lỗi của mình, đừng quên những điều sau:
1. Phải hoàn toàn chắc chắn là bạn muốn kể…
Trong một số trường hợp, việc thú nhận trước nửa kia về việc mình ngoại tình còn có hại nhiều hơn. Nếu bạn trong phút chốc sa ngã, bạn hiểu đó là một tội lớn, bạn chắc chắn mình sẽ không bao giờ làm vậy một lần nữa - có lẽ bạn sẽ muốn giữ bí mật cho riêng mình.
Tất cả phụ thuộc vào việc bạn có thể sống ra sao với cảm giác tội lỗi. Nếu bạn cho rằng sự dằn vặt kia sẽ gặm nát tâm can mình, tốt nhất hãy đối mặt với nó luôn từ bây giờ. Một khi lựa chọn sẽ nói ra, hãy nói ngay, đừng chần chờ, bởi giai đoạn lưỡng lự là vô cùng nguy hiểm.
2. Tìm cho mình lý do
Lý do lý tưởng cho việc thú nhận chính là bạn muốn được thành thật, muốn giữa hai người không có chuyện khuất tất nào. Cô ấy nên được lắng nghe sự thật từ chính bạn chứ không phải từ một người nào khác. Biết thông tin từ người ngoài sẽ khiến cô ấy đau lòng hơn, tệ nhất là nghe từ “người đàn bà trong bóng tối” của bạn.
3. Thời điểm nói rất quan trọng
Khoảng cách giữa thời điểm bạn trở thành “tội đồ” với thời điểm bạn thú nhận với nửa kia càng kéo dài, bạn càng dễ gặp rắc rối trong việc thuyết phục nàng tin mình thực sự có ý hối cải và muốn sửa chữa lỗi lầm.
Tuy nhiên, bạn vẫn cần tìm được thời điểm thích hợp nhất, hoàn cảnh dễ dàng nhất để có thể mở miệng. Nhớ đừng thú tội giữa lúc đông người, khi nàng đang căng thẳng vì công việc hay khi nàng đang kể với bạn là “em vừa cãi nhau với đứa bạn thân”.
4. Chuẩn bị cho tình huống xấu
Vì bạn là người gần gũi với nàng nhất, hãy suy nghĩ xem nàng có thể sẽ phản ứng ra sao. Viễn cảnh tồi tệ nhất là nàng sẽ nổi đóa lên, vứt hết đồ đạc của bạn ra khỏi nhà, la hét, chửi bới và nhìn bạn với ánh mắt long lên sòng sọc… Bạn cần có phương án ứng phó, ví dụ nói trước với cậu bạn thân rằng bạn có thể sẽ cần qua chỗ cậu ấy tá túc vài ngày (nếu bị nàng đuổi ra khỏi nhà), chuẩn bị tinh thần an ủi vỗ về nàng cả đêm khi nàng thổn thức…
5. Hết sức bù đắp
Lấy lại hình ảnh đẹp của bạn trong mắt nàng còn khó khăn hơn cả việc đơn giản là quyết định không bao giờ “phạm lỗi” nữa. Bạn hãy dành thời gian quan tâm, chăm sóc cho nàng và mối quan hệ hai người nhiều hơn, để nàng có thể yên tâm rằng bạn vẫn ở đó, gắn bó tuyệt đối với mối quan hệ này.
Bạn có thể sẽ phải chịu đựng sự giận dữ của nàng trong thời gian tới, hãy đặt mình vào địa vị của nàng để hiểu và xoa dịu cho nàng nỗi đau, dù sao thì người gây chuyện từ đầu vẫn là bạn.
[Trẫm xem tiếp...]


Dấu hiệu chàng thật lòng yêu bạn



 Lúc phân vân không biết tình cảm của đối phương, hãy để ý kĩ những gì anh ấy nói với bạn. Nếu chàng thành tâm nói những điều sau, bạn đã gặp đúng người.

 
1. Hãy đến gặp gia đình anh
1. Hãy đến gặp gia đình anh

Nếu nửa kia muốn giới thiệu bạn với gia đình, anh ấy đang thực sự nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Chẳng chàng trai nào muốn bố mẹ mình gặp gỡ một cô gái chỉ thuộc diện “yêu cho vui”. Khi người yêu dắt bạn đến ngôi nhà nơi mình sinh ra và lớn lên, nơi cả gia đình anh ta đã cùng chung sống trong nhiều năm liền, hẳn là anh ấy đã yêu bạn rất nhiều.

2. Cứ để đồ của em ở đây

Bảo bạn để lại bàn chải đánh răng hay bộ pijama ở chỗ mình nghĩa là chàng đang muốn bạn ghé thăm thường xuyên. Một gã độc thân đã đủ khiến nhà cửa bừa bộn, chẳng ai muốn người khác chất đồ thêm nữa. Nếu nửa kia muốn đồ đạc của bạn cũng hiển diện trong ngăn tủ của anh ta, chứng tỏ chàng coi trọng mối quan hệ này. Hãy nhớ rằng chìa khóa dẫn đến nơi ở cũng chính là chìa khóa mở ra trái tim chàng.

3. Anh sẽ đưa em đi mua sắm

Đàn ông chúa ghét phải lẽo đẽo theo phụ nữ khi họ rong ruổi từ hàng quán này sang cửa hiệu khác để mua áo quần. Nếu chàng không ngại tháp tùng bạn đi shopping thì anh ấy thực sự muốn bạn được hạnh phúc. Dù phát chán nhưng anh ấy có thể vì niềm vui của bạn mà bỏ qua cảm giác của mình, anh ấy sẵn sàng dành thời gian ở bên bạn.

4. Anh yêu em

Câu này thì hiển nhiên sẽ nói nhưng hãy cảnh giác trước thứ mật ngọt chết ruồi. Liệu người ấy có thực sự yêu bạn hay chỉ nói thế để đạt được những gì anh ta muốn, để bớt cảm giác tội lỗi khi đã lừa dối bạn? Nếu ở bên nhau đủ lâu và mọi chuyện diễn ra đều ổn thì có lẽ đối phương đang nói sự thật, một người đàn ông tử tế, dành nhiều thời gian bên bạn sẽ không lừa dối bạn vì anh ta hiểu rõ 3 từ ấy có nghĩa như thế nào với bạn.

5. Đi cùng anh nhé

Nhiều chàng trai muốn tụ tập bạn bè để “chạy trốn” người yêu. Nếu đi chơi với hội bạn mà vẫn rủ bạn đi cùng thì chứng tỏ anh ấy luôn muốn có bạn ở bên, dù đang được bao bọc bởi những người thân thiết nhất. Việc này còn cho thấy bạn được lòng bạn bè của anh ấy, đây là dấu hiệu tốt cho một mối quan hệ nghiêm túc.

6. Ăn cùng anh đi

Đàn ông độc thân tuy cô đơn nhưng không phải lúc nào cũng muốn đi ăn cùng một cô gái. Nếu một chàng trai luôn muốn bạn dùng bữa cùng, anh ấy đang thực sự quan tâm đến bạn.

7. Chàng không nói gì cả

Đối phương có hay nhìn lén bạn, có quan tâm chăm sóc mỗi khi bạn không khỏe, có mua cho bạn món ăn vặt ưa thích bởi vì biết rõ sở thích của bạn? Hãy để ý cách chàng đối xử. Hành động có ý nghĩa hơn nhiều những lời nói gió bay.

[Trẫm xem tiếp...]


Tốt gỗ hay tốt nước sơn?



Tôi đang dần cảm thấy nàng không đủ tố chất để làm một người vợ đúng nghĩa, vì thế tôi sợ kết hôn với nàng, có lẽ chúng tôi mãi chỉ là người tình của nhau.

 
Phụ nữ đẹp và phụ nữ đảm - chọn ai?

 
Tôi và nàng yêu nhau cũng được 4 năm, nhưng tôi đã là người chủ động chia tay với nàng. Chúng tôi học chung lớp ĐH, tôi người Bắc, nàng người miền Trung. Nàng xinh đẹp, những người con trai gặp nàng lần đầu, ai cũng muốn được “sở hữu” nàng. Tôi không ngoại lệ.

Năm 2 ĐH, tôi đã tán nàng thành công, chúng tôi chính thức yêu nhau. Hàng ngày tôi vẫn qua đón nàng đến trường, tan học chúng tôi lại la cà phố xá đến khuya mới về. Chúng tôi chưa một lần cãi vã, tôi vẫn cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi ở bên nàng. Nàng luôn xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn, nàng cũng biết tôi không thích những người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào nàng, vì thế mà nhiều lần nàng đã từ chối đến những chỗ đông người cùng tôi.

Nàng là người biết chăm sóc sắc đẹp cho bản thân, nàng ăn mặc xinh xắn không thua kém bất kỳ ai trong số bạn bè của nàng. Nhưng nàng cũng có điểm yếu là không biết làm những công việc mà hầu hết mọi phụ nữ đều làm được, đó là đi chợ, nấu ăn, khâu vá. Nàng cũng tập tành nhưng vẫn thất bại và nàng từng thẳng thừng tuyên bố, “em không thích những công việc đó”.

Tôi cũng động viên nàng học để trở nên hoàn hảo hơn trong mắt tôi, nhưng thấy nàng khổ sở khi phải nghe lời tôi đi chợ - nấu ăn. Tôi đành chấp nhận thua cuộc và tự an ủi rằng “sẽ có mẹ mình nấu cho hai đứa ăn, quần áo đứt chỉ cũng sẽ có mẹ khâu hộ”.

Cho tới ngày chúng tôi tốt nghiệp ĐH. Nàng về quê làm việc theo yêu cầu của bố mẹ, còn mình tôi ở Hà Nội. Tuy xa nhau nhưng tôi và nàng vẫn luôn tâm sự với nhau mỗi buổi tối, nàng kể cho tôi nghe về công việc mới. Thấm thoát 8 tháng chúng tôi cách xa, chỉ thỉnh thoảng mới gặp nhau.

Trong 8 tháng không ở bên nàng hằng ngày như hồi học ĐH, tôi giao lưu bạn bè và quen nhiều người hơn. Tôi quen Trang, một cô gái chuẩn mực trong thời hiện đại. Trang có ngoại hình ưa nhìn, duyên dáng, với tôi Trang là người phụ nữ của ngày xưa, luôn chỉn chu trong mọi công việc, nhẹ nhàng và dịu dàng... Vì thế mà Trang đã trở thành tâm điểm chú ý của tôi trong những lần đi chơi cùng bạn bè. Sau mấy lần gặp nhau cùng hội bạn thì tôi cũng có được số điện thoại và Facebook của Trang.

Rồi một ngày cuối tuần, Trang rủ tôi qua phòng trọ chơi. Trang ở chung với một người bạn từng học ĐH, căn phòng thật sạch sẽ và ngăn nắp. Hôm đó, Trang làm rất nhiều món ăn để mời tôi. Trong bữa ăn, Trang gắp cho tôi món thịt kho tàu tự tay Trang làm, món ăn ngon, hợp khẩu vị bất giác khiến tôi lại nhớ đến vài lần phải ăn món rau xào mặn chát mà nàng làm... Tôi cảm thấy sự khác nhau lớn nhất của nàng và Trang là ở điểm này.

Hằng ngày tôi vẫn kể chuyện công việc bạn bè của mình cho nàng nghe, ngoại trừ chuyện của Trang. Tôi biết nếu tôi kể về Trang thì sẽ khiến nàng buồn và lo lắng...

Càng ngày tôi càng thân thiết với Trang hơn. Tôi không chỉ kể chuyện cơ quan cho nàng nghe mà tôi còn kể cho cả Trang nghe nữa. Khác hẳn với nàng, Trang căn dặn tôi đủ điều để tôi ứng xử sao cho đúng, còn nàng chỉ biết lắng nghe rồi cười. Sau những giờ làm, tôi vẫn hay hẹn hò Trang đi ăn, cafe với nhau. Trang có rất nhiều kiến thức về xã hội, nên nói chuyện với Trang tôi cảm thấy rất thú vị. Với nàng, tôi cảm thấy chúng tôi chỉ hợp để yêu nhau, còn Trang mới chính là người tôi cần để làm vợ. Nàng xinh xắn nhưng nàng cũng chỉ để ngắm, còn Trang, tuy không xinh bằng nàng, nhưng duyên dáng, nụ cười thật dễ gần. Nàng sang chảnh bên những quán ăn đẹp thì Trang giản dị bên những bữa ăn tự nấu. Nàng kênh kiệu thì Trang thật thân thiện và hòa đồng...

Những dấu hỏi to đùng cứ luẩn quẩn trong đầu của tôi “có phải do xa nàng nên tôi đến với Trang?”, “Trang là người mình cần để làm vợ?”... Tôi nên chọn ai giữa hai người?
[Trẫm xem tiếp...]


Chúa thương Adam



“Chúa thương Adam cô đơn liền cho một Eva, để cô đơn cho đủ liều”.

 
Chúa thương Adam
Bản chất con người vốn đơn độc nhưng từ khi biết lận đận yêu thương mới thấm thía hết mùi vị cô đơn. Phụ nữ là để yêu, để làm đẹp cho đời và để tặng cho người tiếng thở dài thiên thu. Cánh mày râu đã gặp được bóng hồng thì suốt đời sẽ ru mình cùng cơn mê sảng cô đơn.

Còn gì hiu quạnh bằng một chàng say nắng một nàng, tình câm dãi nắng dầm mưa mãi không nói thành câu. Tiếng nàng reo vui, đuôi mắt nàng ủ lệ, giọng nàng lảnh lót hoặc trầm ngâm, chân nàng dài miên man hoặc ngắn ngủn đáng yêu. Dù nàng khoác dung nhan Thúy Kiều hay dị thường như Thị Nở, mọi nẻo đi, về đều như có hình ảnh nàng giăng mắc, chàng thấy đất trời ngả nghiêng. Xa nàng, cô đơn nhung nhớ không biết gói vào đâu cho đỡ nở bung nhưng ở cạnh nàng còn khổ sở hơn gấp bội. Nhìn chỉ dám nhìn nghiêng, nói chỉ vừa bập bẹ, ấp úng như trẻ vụng, tim rộn ràng, run rẩy mà nàng bên cạnh cứ lạnh lùng, tỉnh bơ như chưa từng phạm tội gieo rắc tương tư.

Nàng bẽn lẽn gật đầu yêu, rưng rưng xòe tay đeo nhẫn cưới, chàng vẫn chưa ngớt đơn côi. Có những người yêu nhau vẫn cô đơn, không phải vì yêu thương nông cạn mà vì sợ những mong manh. Sợ chia lìa, sợ truân chuyên, cách trở, sợ cơm áo gạo tiền trĩu nặng, sợ tình phai. Chìm sâu vào cuộc tình ta như trở về làm trẻ dại, nâng niu chú gà đất nung rực rỡ sắc màu và mong manh dễ vỡ. Ta yêu nó thiêng liêng và gần gũi, nơp nớp sợ nỗi cô đơn ùa về khi gà đất vỡ tan.   

Đàn ông khi đặt trọn vẹn tình cảm vào giai nhân, họ đã trao cho nàng quyền khiến mình cô đơn. Xa nhau chỉ vài giờ đã thấy lòng trống trải, đừng tính tháng kể năm. Lúc giận hờn, cãi vã, chàng vò đầu bứt tóc không hiểu. Mà phụ nữ thì muôn đời khó hiểu, càng cố thấu hiểu càng thấy xa vắng, đơn độc. Nhưng ơn trời phụ nữ có đức dịu dàng bẩm sinh. Dẫu nàng khô khan, lạnh lùng hay nhõng nhẽo, cá tính đến đâu lúc nguội tan cơn giận nàng lại đem tặng thứ yêu thương thủy chung, ngọt ngào như sông suối nặng nghĩa phù sa. Bữa cơm nhà rộn rã tiếng con thơ, tấm áo nhàu nàng đem ủi phẳng, những thở than, nhắc nhở hoặc nhung nhớ vu vơ, chàng thấy Chúa trời đã ban phát quá nhiều ân huệ. Vướng phải lưới tình, chàng thoắt được tâng lên trời hạnh phúc thoắt bị đẩy xuống bờ vực cô đơn.

Vướng phải lưới tình, ai cũng biết sẽ đến ngày chia ly. Ngày nàng ra đi bỏ mặc thề non hẹn biển, chàng biết mình sẽ ở lại với tột cùng cô đơn. Ra đi lúc vừa ngỏ lời thương, lúc tình đang dang dở, lúc hôn nhân bẽ bàng hay lúc cái chết về gõ cửa đều để lại vết thương thiên thu. Còn một mình, Adam ngồi nhớ dấu chân cũ Eva.

Đàn ông vẫn nhiều người hả hê vỗ ngực chưa bao giờ nếm mùi cô đơn. Thương thay những ai yêu bản thân mình hơn tất thảy, không biết vị tình đầu run rẩy chẳng dám cầm tay, chưa từng dốc lòng yêu nông nổi, thương đậm sâu. Tiếc thay các đức lang quân thích ăn vụng vì chẳng ai tài ba đến độ chia tim được làm hai, một ngăn cho vợ trú ngủ, một ngăn để bồ
nương náu. Tim họ rỗng tuếch, mục nát, họ chẳng có nổi một mái ấm vẹn nguyên để trở về.

Cô đơn là cảm giác đớn đau và ngọt ngào nhất phụ nữ có thể đem tặng người mình yêu, đáng thương cho những kẻ đến chết vẫn không hiểu cô đơn có gì hay mà bao người liều lĩnh mang theo suốt đời.
[Trẫm xem tiếp...]


Cả tin



Lúc buồn tay buồn chân, buồn đời, hắn thích nghĩ biệt danh cho các nàng để không còn thời gian cho tâm trí vùng vẫy giữa quạnh hiu. Em Mít Ướt, em Thất Thốn, em Tỉnh Tò, em Ruồi, em Mèo Mướp... hắn thấy quá ngưỡng mộ trí tưởng tượng của mình.

 
Cả tin
Chiều vắng tanh không có ai rủ rê nhậu nhẹt, hắn đi làm về là đổ ra giường thở dài thườn thượt. Chán quá hắn lấy điện thoại nhắn tin trêu em Mít Ướt, bảo dạo này em mập ra, mặt già đi đến vài tuổi can tội hay thức khuya ăn đêm. Cả tiếng trôi qua hộp thư đến vẫn trống rỗng. Hắn cười sằng sặc nghĩ bụng em đang tủi thân và lo lắng ghê gớm, không khéo lại nước mắt ngắn dài chẳng hơi sức đâu mà nhắn cho hắn cái icon mặt mếu bí xị.
 
Hắn tự trách mình chơi ác nhưng rồi chậc lưỡi “thôi kệ”. Hắn vốn ác bẩm sinh. Em vốn nhạy cảm thái quá, lúc gặp chuyện không vui là nước mắt long lanh lưng tròng. Hắn dẻo mồm dẻo miệng, lại có biệt tài quan tâm. Thấy em tuy mít ướt nhưng dễ mến, hắn mủi lòng an ủi những khi em “nắng mưa thất thường”. Lúc gọi điện tám chuyện để em quên lời mẹ mắng, lúc mua cho em cốc trà sữa để em không nhớ bài thi làm dở tệ, lúc chở em vòng vòng dạo phố để em phủi khỏi đầu con bạn đi nói xấu sau lưng. Vài lần hỏi han, vài lần đưa đón, em nhận ra mình phụ thuộc hắn quá nhiều, rồi em mỉm cười ngốc nghếch, tin sẽ đến ngày hắn ngỏ lời yêu em.

Sáng đẹp trời, hắn không tiếc lời khen Thất Thốn xinh đẹp. Em cười tít mắt. Hắn cũng mỉm cười, nhưng cười nửa miệng, hắn nghĩ biệt danh của em thật đẹp. Em tên Đào nhưng cả công ty chỉ mình hắn gọi em là Thất Thốn. Em tròn mắt bĩu môi khi lần đầu nghe hắn gọi vậy “tên gì xấu hoắc!”. Hắn phân bua Thất Thốn là giống đào vương giả, quý hiếm nhất, nghệ nhân chơi đào phải đợi hàng chục năm để ngắm hoa xòe cánh trên gốc cây xù xì. Em hãnh diện vô cùng khi hắn so sánh nhan sắc em với loài hoa đặc biệt. Em phải lòng sự tinh tế và những khen ngợi mĩ miều của hắn. Là hoa khôi cơ quan, em chẳng thèm đoái hoài mấy cây si khờ khạo, chỉ tin rằng đàn ông yêu thương em thật sự phải biết trân trọng và xuýt xoa vẻ đẹp của em, rằng hắn đã mê em như điếu đổ.

Lướt ngang lướt dọc facebook, hắn thấy ngậm ngùi, thương hại, day dứt và tự hào, sung sướng khi đọc dòng trạng thái của Tỉnh Tò. Em thầm thích hắn 2 năm trời, lúc thấy tình nặng quá rồi thì nhắm mắt nhắm mũi bày tỏ. Hắn không nhận lời nhưng chẳng thể giúp tình em nhẹ vơi. Hắn bảo coi em như em gái, bảo mình không xứng đáng nhận tình cảm. Đọc dòng tâm trạng buồn nhớ của em, hắn vẫn tỉnh bơ nhấn like dù biết thủ phạm là chính mình. Thấy mặt em buồn xo, hắn vẫn ngồi cùng em chém gió tung trời, em lại cười trìu mến. Thỉnh thoảng lòng trống vắng, hắn rủ em lê la café, ngắm phố. Bên hắn, em thấy nửa vời, thấy dùng dằng không dứt nổi, chả biết em tin thật hay tự dối lòng sẽ có ngày hắn bảo đã xứng nhận tình cảm của em.

Đêm trắng. Hắn ngồi nhả khói thuốc và bóc lịch. Chẳng gì ngán ngẩm bằng việc bóc lịch, như chính mình đang tâm xé nát thời gian. Cả tháng rồi hắn không liên lạc được với Em. Em của xa xưa hồn nhiên tin người đến lúc bị cướp đi thứ quý giá nhất của đời người con gái em vẫn cả tin. Em tin sẽ chẳng ai yêu em thật lòng, chẳng ai còn trân trọng khi em đã lầm lỡ. Ở bên Em, hắn câm như hến, biết Em trải khổ đau, mất mát, hắn càng thật thà, vụng dại yêu thương nhưng bao năm rồi Em vẫn chẳng tin. Hắn đợi Em từ thời đại học, đợi hoài đợi mãi, Em cứ như người dưng, trôi bồng bềnh trong tim hắn. Em thoắt ẩn thoắt hiện, hắn càng níu kéo, Em càng cố rời xa.

[Trẫm xem tiếp...]


Tình cờ đau đớn



Tôi quen anh từ một cuộc điện thoại gọi nhầm. Sau đó, anh nhắn tin, tán tỉnh, rồi gửi tặng tôi những món quà âm nhạc. Lúc đó tôi chỉ mới mười bảy tuổi, chưa một lần rung động, nên đã xiêu lòng trước những lời tán tỉnh của anh chàng dẻo miệng.

 
Hình minh họa: PNO
Hình minh họa: PNO
 
Tôi đưa nick của mình cho anh. Ba tháng trò chuyện qua chat và điện thoại, đôi bên nôn nóng gặp nhau. Chúng tôi bắt đầu những cuộc hẹn hò, lần gặp nào cũng tràn ngập nụ cười. Một ngày, khi tôi chuẩn bị cho một cuộc dạo phố với anh thì nhỏ bạn thân đi du học ở nước ngoài về ghé thăm. Năm trước, nhỏ đột ngột đi du học, chẳng thèm từ giã bạn bè. Nhỏ chỉ còn lại mấy ngày ngắn ngủi ở Việt Nam nên thu xếp gặp tôi một chút. Không muốn bỏ lỡ cuộc hẹn với anh, tôi rủ nhỏ đi cùng, sẵn dịp giới thiệu bạn trai cho nhỏ biết.

Gặp bạn tôi, anh tròn mắt sững sờ. Lòng tôi có chút ghen tỵ vì tôi biết bạn mình rất đẹp. Tự nhiên tôi thấy giận mình, đi chơi với bồ mà lại dắt cô bạn xinh đẹp đi cùng. Có lẽ cái nhìn hơi sỗ sàng của anh làm bạn tôi thấy ngượng, nên nhỏ không nói nhiều như mọi khi mà im lặng suốt, làm buổi đi chơi trở nên nặng nề. Không hiểu sao lúc đi nhỏ hớn hở đòi biết mặt bạn trai tôi bao nhiêu, giờ lại thụ động bấy nhiêu. Cảm thấy quá ngột ngạt, tôi chán nản đòi về. Khác với mọi lần, lần này anh chìu ý tôi ngay. Ba người chia tay. Bạn tôi về trước, anh chở tôi đi sau, thái độ cũng rất khác thường ngày.

Chiều hôm sau, trên đường ra sân bay, nhỏ bạn gọi điện thoại cho tôi, nói tôi đừng tin anh ấy. Đó là người đã nhẫn tâm bỏ rơi khi biết nhỏ mang thai. Chính vì chuyện đó mà nhỏ cay đắng một mình đến bệnh viện bỏ thai, sau đó là lặng lẽ sang Anh du học, chủ yếu là để tìm quên. Tôi lặng người. Trên đời có những tình cờ đau đớn đến vậy sao? Tôi vội tìm đến anh để nghe lời giải thích. Không ngờ, anh chỉ nói ngắn gọn: “Nếu em đã biết rồi thì mình chia tay đi”.

Cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt tôi, trái tim non dại của tôi như vỡ ra từng mảnh. Tình yêu định mệnh của tôi là như thế này sao? Tôi tự nhủ lòng hãy cố lên, đừng gục ngã, hãy cố quên những gì đáng quên. Những rung động đầu đời thôi khép lại, đường vẫn còn dài, đừng tuyệt vọng tôi ơi!

[Trẫm xem tiếp...]


Hạnh phúc ở trong tâm



Hồi bé, cứ mỗi chiều mong ngóng mẹ tan làm, để được sà ngay vào lòng mẹ, cứ thế hít hà thứ mồ hôi muối chua chua khen khét bụi đường, cười tít mắt khi được mẹ cho quà là cái kẹo, quả cam, vừa được ăn vừa được mẹ ôm đã thấy thật hạnh phúc.

 
Hạnh phúc ở trong tâm
Lớn lên một chút, lại nghĩ hạnh phúc thật xa xôi. Cái tuổi ổi ương mơ mộng xui khiến đi kiếm tìm, hạnh phúc như điều gì đó mơ hồ, lớn lao, xa tít tắp.

Thêm mười năm nữa đắp cho tuổi ô mai thêm vốn sống, thảng thốt nhận ra rằng hạnh phúc thật ra đơn giản lắm. Chiều cuối ngày quy tụ đủ gia đình, bố cười sảng khoái chơi đùa cùng các con trong khi mẹ tủm tỉm vừa nhìn ngắm “giặc trong nhà” vừa thoăn thoắt đôi bàn tay làm bữa tối. Ăn uống xong xuôi cả nhà chở nhau trên xe đi hóng mát phố phường, tạt quán cà phê quen hay tới thăm ông bà nội ngoại, để thấy ánh mắt già đang ủ rũ bỗng ngời sáng niềm vui. Tuổi già ấy mà, thấy cháu con về chính là hạnh phúc.

Thêm dăm năm nữa, vợ chồng đã tích được của ăn của để, không còn cả nhà chở nhau trên chiếc xe cà tàng đi hóng mát như hôm nào. Giờ đi xe bốn bánh, đổi nhà to hơn, người ngoài nhìn vào bảo “nhà này thật có phúc”. Thế mà chẳng thấy vui, vợ chồng tối ngày chúi đầu vào công việc, gặp nhau còn thấy khó, con cái bỏ cho người giúp việc, nhiều lúc thấy chúng thiếu tình thương mà không tìm ra được khoảng thời gian bù đắp. Đùng cái, chồng làm ăn thua lỗ, công ty vợ chuyển đổi nhân sự, tiền bạc trong nhà đội nón ra đi, mất nhà, mất cả xe. Cứ tưởng thôi thế vô phúc, ai ngờ, dắt díu nhau về với ông bà, căn nhà nhỏ lại rộn tiếng cười vui. Vợ chồng chăm chỉ làm lại từ đầu, hết tiền thuê giúp việc phải tự chăm con nhiều hơn, lại thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn khi các thành viên ở bên nhau, lại thấy mình hạnh phúc.

Cô bạn thân gọi điện bảo bố bạn đang nguy kịch, cả nhà đã về bên giường ông đông đủ nhưng ông chưa thể thanh thản ra đi. Mở mắt thì như không còn biết gì nhưng cứ nhắm là nước mắt lại ứa ra - ông đang đợi con gái út đi học xa nhà chưa kịp về bên bố. Bạn nhờ kiếm giúp một tấm vé máy bay... Sau nhiều nỗ lực cuối cùng cô út cũng về được đến nhà. Người bệnh thấy con thì khẽ cười, gật đầu trút hơi thở cuối cùng, thanh thản ra đi. Cả đời bác sống vui vẻ bên ba người phụ nữ là vợ và hai cô con gái. Căn bệnh nan y cướp bác đi khiến nhiều người khóc thương. Nhưng với số phận một con người, được sống bên những người mình yêu và chết trong vòng tay yêu thương của họ cũng chính là hạnh phúc.

Đứa em họ bỏ chồng, mới rồi tạt nhà chơi tíu tít kể chuyện, “giờ em thanh thản lắm, rũ bỏ được mọi phiền muộn trong lòng”. Nó vừa kiếm được một công việc tốt, đã ổn định chỗ ở, ổn định cuộc sống hai mẹ con. Có người còn thương, ngỏ ý muốn cùng nó nuôi dạy thằng cu Tút. Nhìn nó xinh đẹp, trẻ trung hẳn ra. Nhớ lại cảnh sống không bằng chết của nó với người chồng nghiện cờ bạc, gái gú trước đây, thấy nó bỏ chồng lại hóa hay. Hồi ấy, nó chẳng có lúc nào yên. Đi với gái thì chớ, cứ về đến nhà là thằng kia đánh nó nặc tiền. Vốn liếng vợ chồng có bao nhiêu nó đã khổ sở đưa hết cho chồng đi nuôi bố đề. Nhưng thằng kia lúc nào cũng nghĩ nó còn của chìm của nổi. Nhà chồng vô phúc không bảo được con giai, còn vào hùa bênh vực, bưng bít, cấm con dâu lu loa sợ mất mặt với xóm giềng. Nó cứ sợ con không bố thì khổ nên nhùng nhẵng mãi chẳng dám li dị. Giờ nó bảo: “Biết thế này, em giải tán sớm hơn!”.

Thế mới hay, hạnh phúc là gì còn tùy thuộc ở suy nghĩ của mỗi người. Chẳng có chuẩn mực nào cho hạnh phúc cả, càng không thể áp đặt sống như người này, người kia mới là hạnh phúc. Gia đình trọn vẹn hay khuyết thiếu, có đôi hay đơn côi, sướng khổ, giàu nghèo, miễn cái tâm mình còn thấy mình vui, thì có nghĩa là mình hạnh phúc. Đơn giản thế thôi, có đâu phải kiếm tìm
[Trẫm xem tiếp...]


Em ế đơn giản vì em thích thế!



Dù thâm tâm em vẫn thấy cao giá và kiêu hãnh lắm, nhưng thôi cứ tự nhận là ế đi để những người hay gọi em như thế được vui lòng.

 
Em ế đơn giản vì em thích thế!
Các chị cùng cơ quan nhìn em đầy thương cảm, lúc nào cũng đay nghiến “còn đứng đấy mà te nhe, xem thằng nào nó máy môi thì nhận lời đi chứ, bằng tuổi mày chị có con lên bốn rồi đấy”.

Có anh còn bảo thật: “Cô xem thế nào mau mau gấp gấp đi, kẻo mùa đông đến không ai cho mượn chồng đâu”. Em chỉ nhoẻn cười, đoạn anh vỗ vai: “Nếu không chê thì để anh làm mối cho mấy thằng bạn. Nó biết sống và giỏi giang lắm, nhưng em phải chịu khó kiên trì, đợi mỗi đợt sắp tết, quốc khánh hoặc ngày chiến thắng…  nói chung là các dịp ân xá của nhà nước ấy”. “Này, không phải nhìn anh bằng ánh mắt ấy nhé, bọn từ trại ra kinh nghiệm sống đầy mình, từng trải ngọn nguồn, thế mới đáng quý, hơi bị hiếm”.

Em á khẩu, rồi biết mình là ai luôn và kể từ đó quyết định treo “tình trạng” trên trang cá nhân: “Nhận đi xem mặt tất cả những anh bình thường mà chưa vợ”.

Thực ra em cũng từng có một tuổi trẻ sôi nổi chẳng kém ai, và một tình yêu khiến nhiều người phải nghiến răng ken két. Tình yêu sét đánh chói tai ấy bất ngờ đến bên em mang theo một chàng trai quá sức hoàn hảo. Em cũng cố gắng mà vun vén đắp xây, nhưng họ trên cả tuyệt vời nên đòi hỏi người yêu cũng phải cân xứng và em thấy nặng nề.

Em ra đi trao lại cơ hội cho hơn hai người khác, kể cũng là tạo phúc cho con cháu sau này. Giờ họ chẳng còn nhớ nhung gì em nữa nên em mong lòng mình cũng bớt du dương, bâng khuâng đi.

Năm tháng trôi qua lòng em đã ít cồn cào hơn, để mà có thể dễ dàng, bình thản nhìn thẳng vào vấn đề, rồi sẵn sàng cười vang cho lên bàn cân đong đo hơn thiệt về những sự lựa chọn ngày trước. Nhớ lại những gì họ cần ở em và buộc em phải căng mắt, căng đầu ra đáp ứng giờ nghĩ lại em cũng tự thấy phục mình. Nếu ở lại em có còn là em, có gạt bỏ được sỹ diện để mà âm thầm chịu đựng kiếm tấm chồng sáng giá? Khả năng là không thể, vì thế ra đi là một tất yếu, nó cũng có cả một thời kỳ quá độ chứ không phải đùng một phát mà mù quáng đi lên ngay.

Ra đi để trưởng thành hơn, để ngẫm sâu hơn về thời thế và con người, để mình được tiến bộ và tự trau dồi lại tư tưởng của bản thân. Rút lui để học lại cách tự biết yêu thương bản thân, có yêu mình thì người khác mới thấy mình đáng yêu.

Được trở lại tự do với em là những giây phút gần như được thư giãn sau những ngày căng thẳng ức chế. Áp lực nếu có thì cũng trong tầm em chịu đựng và kiểm soát được, không ức ứa nước mắt như ngày xưa. Em có thời gian cho mình hơn, được trao đổi, giao lưu với nhiều người cũng đẹp đẽ và tuyệt vời không kém. Bận rộn nên em chẳng thừa thời gian tương tư mà ngồi đó ân hận, tiếc nuối…

Kể lể dài dòng văn tự một tí để nói lên rằng em cũng thuộc diện bình thường, biết yêu, biết rung động, cũng có nhiều kẻ nhòm ngó chứ không phải thuộc diện hâm đơ, dở dang chả ai buồn động đũa. Em ở một mình, em ế đơn giản vì em thích thế, khi mà chưa tìm được người hợp gu.
[Trẫm xem tiếp...]


5-7 phút đã là ngon lành rồi



Năm nay em 25 tuổi, cao 1,55m; nặng 52 ký. Từ lâu em có điều khó nói, không biết tâm sự cùng ai bởi bạn bè cùng trang lứa hoàn toàn không giống như em.

 
5-7 phút đã là ngon lành rồi
Vừa rồi, nhân một buổi nói chuyện phiếm, có cả mấy anh, mấy chú cao niên, họ bàn luận rất sôi nổi về “chuyện ấy”, ai cũng khoe mình có “hàng khủng”, đánh đâu thắng đó; không chỉ làm cho các chị mê mệt mà còn sinh con đàn, cháu đống khỏe mạnh, thông minh.

Em nghe và rất tủi thân. Vốn dĩ em không có tướng mạo phương phi, đẹp đẽ như người khác mà hay bị chê “đầu đít có một tấc”, kéo theo mọi thứ cũng rất khiêm tốn, từ tay chân đến tất tần tật mọi thứ...

Có lẽ chính vì thấp bé, nhỏ con như vậy nên em cũng không giỏi chuyện đó. Em đã từng quan hệ nhưng mọi thứ diễn ra chớp nhoáng, chỉ 5- 7 phút chứ không cầm cự lâu như mấy anh, mấy chú “vai năm tấc rộng, thân mười thước cao”.

Em phải làm sao để cải thiện tình hình, cụ thể là cải thiện tầm vóc của thằng nhỏ, kế đến là khả năng chinh chiến của nó để có thể lấy vợ; sinh con đẻ cái như những người thanh niên bình thường khác? Em xin nói thêm là do mặc cảm nên thời gian gần đây em chỉ giải quyết bằng cách xem phim ảnh rồi tự kích thích chứ không dám theo mấy anh bạn rủ rê đi ăn bánh trả tiền...

Bạn trẻ thân mến,

Không riêng gì bạn mà rất nhiều đấng mày râu cũng hay băn khoăn về chuyện này. Thông thường, điều khiến các anh mặc cảm nhất là kích thước và khả năng chinh chiến của “thằng nhỏ”. Thế nhưng, điều này phát sinh thường là do “nghe nói” hoặc xem phim ảnh tươi mát rồi... tự so sánh; thấy sao người ta sao hoành tráng quá, khỏe mạnh quá, dẻo dai quá... còn mình thì nhỏ xíu và dở tệ.

Cái hại là chỗ này. Nó làm cho các anh bỗng dưng tự ti, mặc cảm, từ đó mất tự tin, không dám làm, khi làm cũng không tin là mình có thể chiến thắng. Xin nói để bạn yên tâm là nhiều “thằng nhỏ rất nhỏ” khi bình thường có thể vụt lớn lên một cách… phi thường khi đạt tới sự cương cứng; thậm chí nó còn hoành tráng hơn cả những anh vốn đã “to con” trước đó. Đến nay, chưa ai khẳng định có mối liên quan giữa tầm vóc cơ thể với kích thước của thằng nhỏ, cho nên bạn trẻ đừng vì cái chiều cao khiêm tốn của mình mà tự ti!

Còn khả năng và cảm xúc tình dục của các bên đối tác trong một cuộc yêu không phụ thuộc vào chuyện lớn nhỏ. Nhiều người nhầm tưởng âm đạo là một ống rỗng, nếu đối tác nhỏ bé thì cái ống đó sẽ rộng, không cọ xát, mất khoái cảm. Thật ra không phải vậy mà nó là một ống xẹp, hai thành vách luôn áp vào nhau và có độ co giãn tuyệt vời nên phù hợp với nhiều kích cỡ của đối tác. Theo kinh nghiệm của… nhiều người đi trước thì trong trường hợp này, độ cương cứng còn quan trọng hơn là độ lớn nhỏ của chú nhóc.

Về chuyện “mọi thứ diễn ra chớp nhoáng, chỉ 5- 7 phút là xong” thì điều đó cũng không nói lên rằng “bản lĩnh đàn ông” của bạn là thấp kém. Bởi quan hệ “ăn bánh trả tiền” hay “tự sướng” không thể so sánh với xúc cảm tình dục thật sự của hai người yêu nhau, muốn làm cho nhau hạnh phúc. Trong tình cảnh ấy, theo ý kiến nhiều người, càng nhanh càng tốt, miễn sao thỏa mãn ham muốn của bản thân chứ không phải vì mục tiêu “cả hai cùng thắng”, vì vậy kéo dài thời gian cũng chẳng có ích lợi gì! Huống hồ gì 5-7 phút đã là ngon lành chớ có thua chị, kém em gì đâu mà thắc mắc?

Cuối cùng là chuyện kích cỡ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản như thế nào thì cũng chưa có ai nói người thấp thì không sinh được con khỏe mạnh, thông minh cả. Điều này phụ thuộc nhiều yếu tố, trong đó có yếu tố di truyền và dinh dưỡng. Nếu chiều cao của bạn khiêm tốn, sau này lấy vợ cũng không được cao ráo cho lắm thì muốn con khỏe mạnh, thông minh cần chú ý dinh dưỡng trong thai kỳ của bà xã và các giai đoạn sau này của con trẻ, nhất là giai đoạn dậy thì.

Ông bà ta nói “nồi nào úp vung nấy”, cái nồi tròn thì có vung tròn, nồi méo có vung méo; chẳng có cái nồi nào mà không tìm được cái vung! Cho nên bạn chẳng việc gì phải lo buồn, mặc cảm, tự ti. Nếu mình sống tốt, đàng hoàng, nghiêm túc thì chắc chắn sẽ có người thương yêu, muốn lấy mình làm chồng.

Thay vì nghĩ ngợi lung tung rồi nghe bạn rủ rê xem phim tươi mát, ăn bánh trả tiền thì hãy tập trung học tập, làm việc, giải trí lành mạnh để nâng giá trị bản thân. Khi đó, lo gì không kiếm được cái “vung” như mong muốn của mình?

[Trẫm xem tiếp...]


Cái tội đàn bà



Chị buồn buồn nói, cái tội của đàn bà là không thoát ra được “miệng đời”, dù cái miệng đó chỉ có sự thóc mách làm người ta tan nhà nát cửa, nghiêng ngửa truân chuyên, chứ chưa bao giờ nói lời hay ý đẹp cho cuộc sống.

 
Cái tội đàn bà
Chị như bao người phụ nữ khác, cũng bị “chết chìm” vì dư luận, để khi vớ được một chiếc phao chịu cho mượn tên mình ở cột “người cha” trong khai sinh của đứa bé trong bụng chị, cuộc đời chị mới xem như đã “sang trang”. Mà là… sang trang đau khổ hơn khi có được một mái ấm, dù chỉ riêng chị biết, đó là mái… hiên.

Công việc của anh ở ngoài nhiều hơn ở nhà, nên khi anh “đỡ đầu” cho đứa bé con chị, vợ  anh không hề biết. Vợ anh thuộc tuýp phụ nữ đơn giản: tối chồng phải ngủ nhà, lương nộp đầy đủ, giỗ chạp, lễ lạt hai bên nội ngoại đều phải có mặt. Thế là đủ chuẩn “chồng ngoan”. Còn ban ngày anh ăn đâu, ở đâu, có đau ốm đột xuất gì không… vợ anh đều không quan tâm. Chị trở thành người quan tâm “giùm” điều đó. Anh đi làm, chị đi làm nhưng bổn phận “vợ” khi “chồng” ưa ăn ruốc sả, ớt sa tế, canh cua mẻ, cá kho tộ ngon, chị đều phải lo vì một nửa yêu thương, một nửa hàm ơn, thêm một nửa nghĩa tình. Anh bảo chị không được giao du với ai ngoài vài người đồng nghiệp ở công ty, chị vâng lời ngay. Ngoài đường nhiều cạm bẫy, tốt nhất ngoài đi làm, đi chợ thì về “nhà” với anh ngay. Dù “nhà” chỉ 16m2 nhưng hơn chục năm xa những bữa cơm của mẹ, từ lúc có chị, anh mới được ấp ủ trong mái ấm gia đình. Chị còn lý do nào hơn mà không vâng lời, dù biết rằng mái ấm đó chỉ “ấm” ban ngày, ban đêm nó là… mái hiên của anh, để khi tiễn anh rồi, chị lại ước “nhà” co lại đủ chiếc giường cho hai mẹ con thôi, 16m2 trống trải lắm.

Tám năm nữa bay vèo như tên bắn. Đứa con của vợ chồng anh đã vào đại học. Anh vẫn giấu kín cái “mái hiên” mà vợ anh không hề hay biết. Cùng thời điểm đó, anh nằn nì bảo chị sinh cho anh một đứa con để vui cửa vui nhà. Chị lần khân rồi gật đầu, với điều kiện phải đổi căn phòng trọ này thành nhà riêng của “vợ chồng mình”. Anh nhấc bổng chị tỏ vẻ vui mừng, ô kê… ô kê… Ký hợp đồng tối nay, hoa hồng dư sức mua cho em căn nhà có cả khoảnh vườn ngập hoa như em muốn. Nhưng, tối nay em phải ăn mặc cho thật đẹp, thật ra vẻ “phu nhân phó giám đốc” chứ không còn là thư ký như ngày nào nữa! Còn anh, không bao lâu nữa anh sẽ ly hôn, cái “mụ phù thủy” ấy chỉ yêu túi tiền của anh chứ không yêu thương gì anh hết! Chị ngập tràn trong hạnh phúc. Đời chị qua bao sóng gió, nay thực sự có mái ấm rồi.

Thế nhưng… khi anh vừa dắt tay chị đứng lên, lời giới thiệu chưa dứt thì từ phía cử tọa một người phụ nữ xô dạt bàn ghế chạy lên. Vợ anh! Chị là khách của “đối tác”, là một trong những người được mời dự bữa tiệc tối nay. Anh chết sững. Chị cuống cuồng. Đối tác im lặng.

Mấy hôm sau anh mất hút trong công ty. Chị tính đến việc chuyển chỗ làm sau khi đã chuyển nhà trọ. Anh gửi tin xin chị bình tĩnh, rồi mọi việc sẽ ổn thỏa. Anh muốn mãi có những ngày bình yên hạnh phúc bên những bữa cơm canh chua mẻ, cá kho tộ, chị rửa chén, anh giặt đồ… như bao tháng năm qua.

Chị cười như mếu. Anh ơi! Cái tội của đàn bà là không thoát được “miệng đời”. Tám năm qua đã đủ lắm rồi. Em yêu anh trăm lần, cảm ơn anh ngàn lần nhưng… người ta có còn cần hóng mát ở mái hiên khi căn nhà trên tầng cao vẫn thông thoáng gió?
[Trẫm xem tiếp...]


“Đèn đỏ” không xuất hiện: Bệnh nguy hiểm nhưng dễ nhầm lẫn



Nếu trẻ gái đến tuổi dậy thì, nhiều lần đau bụng kinh nhưng “đèn đỏ” không xuất hiện, người lớn nên đưa trẻ đến bệnh viện chuyên khoa để được khám và điều trị sớm.

 
“Đèn đỏ” không xuất hiện: Bệnh nguy hiểm nhưng dễ nhầm lẫn
Theo các chuyên gia y tế, khi có biểu hiện trên, nhiều khả năng trẻ bị tắc nghẽn âm đạo bẩm sinh hoặc bất sản âm đạo. Khi mắc bệnh, nếu không được phát hiện và điều trị kịp thời, trẻ có thể bị nhiễm trùng, viêm nội mạc tử cung, thậm chí vô sinh. Tuy là bệnh khá nguy hiểm nhưng bất sản âm đạo dễ bị nhầm lẫn với một số bệnh khác như viêm ruột thừa hoặc u nang buồng trứng xoắn. Theo thống kê của Bệnh viện Nhi Đồng 2 (TPHCM), trong các ca dị dạng âm đạo được tuyến dưới chuyển đến 5 năm qua, 78% là chẩn đoán sai.

Mới đây, Bệnh viện Nhi Đồng 2 đã tiếp nhận và tạo hình âm đạo cho cháu N.H., 13 tuổi, ở TPHCM. Bệnh nhân này bị bất sản âm đạo bẩm sinh. Trước khi đến bệnh viện, cháu H. thường bị đau bụng theo chu kỳ hằng tháng. Mỗi đợt đau kéo dài khoảng 3 - 4 ngày liên tục như đau bụng kinh nhưng cháu không thấy “đèn đỏ”. Những đợt đau bụng theo chu kỳ ngày càng nặng, cháu H. còn khó đi tiểu. Gia đình đã đưa H. đến một bệnh viện tuyến quận. Các bác sĩ chẩn đoán màng trinh của cháu không có lỗ để thoát máu kinh và dịch ra ngoài nên đã phẫu thuật rạch mép màng trinh cho bệnh nhân. Tuy nhiên, sau phẫu thuật, bệnh nhân vẫn bị đau bụng dưới và bí tiểu nên phải chuyển đến Bệnh viện Nhi Đồng 2. Tại đây, các bác sĩ xác định, bệnh nhân H. bị bất sản âm đạo nên dẫn đến ứ máu kinh trong tử cung. Vì thế, các bác sĩ đã phẫu thuật lấy máu và tạo hình âm đạo cho bệnh nhân.

Phát hiện và điều trị sớm

Theo thống kê của Bộ Y tế, tắc nghẽn âm đạo bẩm sinh là dị tật bộ phận sinh dục của bé gái, có tần suất khoảng 1/4.500 trẻ gái sinh ra. Bệnh có thể do màng trinh kín, không có vách ngăn âm đạo và do bất sản âm đạo. Tắc nghẽn âm đạo có thể xuất hiện ở trẻ sơ sinh hoặc khi đến tuổi dậy thì. Ở tuổi dậy thì, do âm đạo bị tắc nên gây cản trở bài tiết dịch và máu kinh. Vì thế, lượng dịch và máu kinh sẽ đọng ở vùng âm đạo. Lâu dần sẽ tràn ra vòi trứng, thậm chí chảy ngược vào ổ bụng... Ngoài ra, lượng máu kinh ứ đọng quá nhiều còn chèn ép gây bí tiểu hoặc hình thành khối u ở bộ phận sinh dục hay vùng hạ vị.

Hiện hầu hết dị dạng ở âm đạo có thể phát hiện bằng những phương pháp chẩn đoán hình ảnh như siêu âm, CT scan, X-quang hệ tiết niệu đường tĩnh mạch... Những dị tật bẩm sinh trên đều có thể phẫu thuật nhưng càng sớm càng tốt, vì có thể giúp bé gái bảo tồn khả năng sinh sản về sau. Còn không sẽ rất nguy hiểm, ảnh hưởng đến tương lai của trẻ. Trong trường hợp màng trinh không thủng, bác sĩ sẽ mở màng trinh; còn nếu không có vách ngăn âm đạo, bác sĩ sẽ cắt vách ngăn và khâu với niêm mạc âm đạo qua tầng sinh môn; bất sản âm đạo thì có thể phẫu thuật tạo hình âm đạo. Sau khi được xử lý, chức năng sinh sản của những bệnh nhân vẫn được duy trì.

Theo các chuyên gia y tế, trẻ đến tuổi dậy thì, đau bụng theo chu kỳ hằng tháng nhưng không có kinh nguyệt còn có thể bị dị dạng tử cung âm đạo đôi. Vì thế, khi trẻ đến tuổi dậy thì đau bụng nhưng không có “nguyệt san”, cha mẹ nên đưa trẻ đến cơ sở y tế chuyên khoa để được chẩn đoán chính xác và điều trị bệnh.

[Trẫm xem tiếp...]


Thân gái lỡ làng



Tiết trời sau Tết vẫn đỏng đảnh khó chiều như con gái tuổi mới lớn, lúc nắng ấm rộn ràng khi nồm ẩm, lép nhép mưa. Ra đường những ngày này chỉ làm tôi thêm nhớ Vịnh. Không biết giờ anh đang sống chết thế nào. Tôi cố không nghĩ nữa...

 
Thân gái lỡ làng
Tôi quen Vịnh cũng vào một ngày khoảng tháng 2-3, trời vẫn đang Xuân, mưa bụi lất phất bay và nồm ẩm đến khó chịu. Hôm ấy anh đóng vai anh hùng hành hiệp trợ nghĩa, giữa đường cứu giúp cô gái đang bị người ta bắt nạt là tôi. Tôi vẫn nhớ sự sững sờ của mình khi Vịnh, một người không quen biết, lao vào ẩu đả với tay giữ xe du côn của một điểm trông xe tự phát, để bảo vệ tôi khi tôi bị gã ép giá còn giở giọng chí phèo, định đánh tôi cái tội dám đôi co không trả tiền cho gã. Thực tình tôi không sợ gã kia, tôi cũng là loại gái chẳng vừa. Nhưng Vịnh khiến tôi cảm động. Sau ngày ấy, thêm vài lần qua lại hỏi han, chúng tôi yêu nhau.

Hai mươi hai tuổi, tôi đã lăn lóc đủ chốn trên đường đời. Cái gì tôi cũng làm qua rồi, buôn hoa quả đổ chợ, bán quần áo thuê, nhân viên tiệm cà phê, nhân viên tiệm hớt tóc gội đầu... Chỉ có làm đĩ là tôi chưa, mà tôi cũng không cho phép mình làm thế. Gặp Vịnh tôi chẳng sợ, dù lý lịch anh không tốt đẹp gì. Anh cũng có lúc đã bước chân được vào cánh cổng trường đại học, nhưng lại trượt dốc dài vì nghiện. Mười năm đằng đẵng đi cai, hết ra rồi vào trại đến qua cả tuổi xuân, gần 30 tuổi anh dừng lại với “nghề” đòi nợ. Tôi với anh làm thành một cặp, trai tứ chiếng gái suýt giang hồ. Người ngoài nhìn anh đầy ác cảm, nhưng tôi thì không. Anh giang hồ ở đâu tôi không cần biết, nhưng với tôi anh rất dịu dàng.

Suy nghĩ trong tôi thay đổi khi được gặp gia đình anh. Bố Vịnh đã mất từ khi anh rất nhỏ, mẹ là viên chức nhà nước đã nghỉ hưu. Họ hàng nhà Vịnh tôi cũng gặp, họ đều là những người tử tế, chẳng hiểu sao lại “nảy nòi” ra Vịnh. Có thể vì anh đã được quá nuông chiều khi ai cũng nghĩ anh thiệt thòi, thiếu thốn tình cảm người cha từ quá sớm. Mẹ Vịnh già hơn tuổi, ở bác mang cái vẻ của người đàn bà héo hon vì con. Thương và cảm thấy gắn bó với gia đình Vịnh nhiều hơn, tôi khuyên anh thay đổi, tìm một nghề khác lương thiện hơn, ít rủi ro hơn để làm lại cuộc đời.

Những khuyên nhủ của tôi dường như làm anh cảm thấy rác tai và chán ngán. Thế nên thời gian ấy, anh bắt đầu qua lại với cô gái khác, là gái giang hồ thực sự ở tuốt Quảng Ninh, anh quen qua một lần đi “công tác”. Nói là công tác cho oai chứ thực ra anh đến đó tìm người ta siết nợ.

Tôi đau đớn, tổn thương nhiều vì sự phản bội của Vịnh. Những tin nhắn qua lại chửi bới giành trai của ả gái giang hồ làm tôi thấy mệt và hoang mang cực độ. Tình cảm cũng mất rồi có lấy được đâu. Tôi không thể cố níu kéo nếu tim anh đã không còn gửi trao nơi tôi nữa. Nghĩ thế, tôi chia tay với Vịnh.

Vài tháng sau mẹ anh đến nhà trọ tìm tôi với đôi mắt sưng húp, mọng đỏ. Hẳn bác ấy đã khóc rất nhiều. Vịnh tái nghiện. Người dẫn anh về đường cũ là ả gái giang hồ. Gia đình anh đã tìm cách cách ly hai người họ với nhau, đưa anh đi cai nghiện. Bác xin tôi quay lại, chỉ tôi mới cứu anh được lúc này. Vì chút nghĩa cũ càng, vì tình yêu vẫn thổn thức, tôi lại quay về bên anh, vô điều kiện.

Nhưng tôi dường như đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ tình yêu thôi mà có thể thay đổi mọi chuyện, hoặc tôi đã quá lạc quan. Tôi quên tính rằng đã dính vào nghiện ngập người ta thật khó rút chân ra, tôi quên nghĩ rằng người tôi yêu đã ở tuổi 30 rồi, cuộc sống của anh là thế, môi trường của anh là thế, thế giới của anh là thế, thật khó làm lại, biết bắt đầu từ đâu? Tôi loay hoay mãi mà không thể bước chân vào thế giới của anh, chàng không thể kéo anh ra khỏi thế giới ấy. Anh bị bắt là điều có thể dự đoán trước, tôi luôn lo sợ như vậy mỗi bận anh rời tôi để “đi làm”. Anh đối mặt với án hình sự khi đánh nhau có vũ khí nóng và gây thương tích nghiêm trọng...

Tháng nào tôi cũng đếm ngày để được đưa mẹ vào thăm anh. Nhưng người ta không cho gặp. Chúng tôi cứ đều đặn đến gửi đồ cho anh rồi về. Nhưng thời gian dài quá. Thời gian giết dần tình cảm trong tôi khi ngày qua ngày tôi không thể nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt. Anh nhắn bảo tôi tìm người khác tử tế để yêu rồi lấy đi cho có tấm chồng. Nhưng tôi biết yêu ai bây giờ? Cứ nghĩ đến tháng tới sẽ không cùng mẹ đến thăm anh, tim tôi lại như có ai đang bóp nghẹt...
[Trẫm xem tiếp...]


Lỡ mùa hoa sưa



 Cuối tháng 2 mà mùa đông vẫn chưa thôi da diết. Trời lại nổi nồm, mưa bụi lâm thâm rắc rét mướt vào đêm. Nó vòng tay ôm mẹ thật chặt nhưng dòng suy nghĩ cứ chạy miết tận đâu.

 
Lỡ mùa hoa sưa
Mẹ đặt tay lên trán, nó nghe ra trong hơi thở đều đặn vài tiếng thở dài bị nén rất sâu. Bình thường trước lúc đi ngủ hai mẹ con vẫn rủ rỉ đủ thứ chuyện nhưng hôm nay hình như mưa bụi làm không khí chùng lại, hình như có nỗi gì trắc trở vướng vào lòng cả hai mẹ con. Nó phá tan màn sương im lặng: “Mẹ kể chuyện lá thư đi”. Mẹ quay lưng về phía nó, giả vờ nói giọng ngái ngủ: “Có gì đâu mà kể, ngủ đi con...”

Nó nhìn chằm chằm vào lưng mẹ, tấm lưng cô độc và quạnh hiu. Nó tự hỏi mẹ quay mặt vào tường để giấu nước mắt hay để đếm kỉ niệm. Suốt đời mẹ chỉ sống với kỉ niệm. Nó vừa hận, vừa thương. Mẹ nó thì chưa bao giờ biết hận, chẳng biết ông trời rủ lòng thương hay cố tình trêu ngươi mà ban cho mẹ lòng yêu bền bỉ đến thế. Nó nghĩ trần đời này chỉ có mỗi mẹ nó vẫn nhớ thương chồng cũ dù ông phụ rẫy mẹ đi theo người đàn bà khác. Từ lúc ông bỏ nhà vào Nam, nó coi như bố mình không còn tồn tại. Nhưng với mẹ, dù thời gian bạc màu, bố vẫn ở lại trong từng ngóc ngách ngôi nhà, trong từng ngăn tim của mẹ. Bố quan trọng đến nỗi chỉ một lá thư bâng quơ cũng làm mẹ thờ thẫn như người mất hồn.

Nó xót mẹ nhẹ dạ cả tin. Mười hai năm trước bố cũng gửi cho mẹ một lá thư, rằng anh đã sai muốn quay lại, rằng mẹ con em ra đứng đợi sân ga. Đúng ngày giờ đã hẹn, mẹ dắt nó ra ga đợi mãi, đợi đến lúc chuyến tàu cuối cùng trong ngày về ga nhưng bố nó mãi mãi quên đường về. Rồi mẹ buộc những năm tháng còn lại vào thứ tình yêu bao dung và mù quáng khi nhận được lá thư tiếp theo. Bố bảo không nỡ dứt áo ra đi vì vợ nhỏ của bố mang trọng bệnh, không thể sống bơ vơ giữa đời. Còn đời mẹ thì sao? Mẹ lỡ mất thanh xuân, lỡ mất chuyến tàu đoàn tụ. Nó nhiều đêm lạc vào mộng mị, thấy mẹ tần ngần đứng đợi nơi sân ga lạnh lẽo, đợi nắng mưa ngả màu, đợi đến vụn vỡ niềm tin.

Nó ghét đợi chờ. Ghét những lời hẹn ước. Mối tình đầu hẹn nó dưới hàng hoa sưa tháng Hai. Nó phớt đời và chẳng mấy bao dung mà sao vẫn lụy tình ghê gớm. Ba năm gã đi du học, nó gói ghém yêu đương, nhớ nhung, tủi hờn, ghen tị, trách móc, quan tâm... gửi hết sang trời Tây. Gã cũng yêu thật lòng, cũng đếm ngược ngày về, cũng mơ ước đi trọn đời với nó và trớ trêu thay gã cũng chịu quy luật vô thường của thời gian.

Giờ thì nó trắng mắt, quả nhiên không gì là mãi mãi. Nhưng lúc chia tay, người ta ít khi thanh thản bảo rằng đã kết thúc, người ta đặt tên cuộc tình lỡ là tan nát, đổ vỡ, là vết thương thiên thu. Bởi có kẻ thay lòng nhưng có người vẫn yêu tha thiết. Ước gì cả hai cùng cạn tình thì đã không lỡ mất những mùa hoa. Hết yêu là hết đợi chờ, hết nhung nhớ là lãng quên hò hẹn, quên rồi có ai còn tiếc hàng hoa sưa tháng Hai.

Năm nay đông kéo dài, cuối tháng Hai rồi, hoa sưa vẫn chưa nở. Nó vẫn đi, về giữa những lo toan thường nhật, thình thoảng ghé qua đường cũ chỉ để đợi trắng muốt mùa hoa sưa. Nó tự cười vào nỗi nhớ của mình. Hai năm rồi gã lỡ mất mùa hoa sưa vậy mà nó vẫn chưa nguôi chờ đợi, nó đang dẫm lên vết xe đổ của mẹ.

Đêm. Nó vòng tay ôm mẹ nức nở hỏi: “bố gửi thư muốn ra ở luôn với mẹ sao mẹ chối từ?”. Mẹ bảo khi đợi chờ quá lâu, hạnh phúc sum vầy trở nên quá xa xỉ, khi lỡ mất quá nhiều thứ tươi đẹp, mẹ chỉ muốn an trú bằng chính thứ hạnh phúc tại tâm. Nước mắt nó ướt đẫm gối, mẹ thảng thốt ôm đứa con gái cứng đầu cứng cổ vào lòng, trách móc: “Đời người con gái ngắn tựa mùa hoa sưa, mình mẹ đợi chờ đã quá đủ, năm tháng cạn rồi con đừng vô vọng đợi những mùa hoa...”
[Trẫm xem tiếp...]


 

Danh Mục

Total Pageviews

Phi lên đầu Bản quyền © 2012 | Đọc Để Cười| Nội dung bài viết từ nguồn khác