Blogger Widgets

Chồng ốm



Cảm giác bắt đầu một ngày thật là tăm tối khi sáng ra vợ đã nhận được điện thoại mẹ chồng hỏi xem chồng ốm thế nào, bà còn bảo: “Thế nào mà cứ để chồng dặt dẹo suốt. Bắt nó làm thì cũng phải biết chăm lo, bồi bổ cho nó chứ”.

Vợ nghe những lời ấy mà thấy khó thở quá. Bao vất vả, căng mình để chăm chồng chăm con bấy lâu cũng không sánh được với một câu trách móc của mẹ chồng.
 
Chồng ốm

Hai vợ chồng đơn thương độc mã đến thành phố chật chội này lập nghiệp, cơ ngơi tất thảy đều là hai đứa góp sức tạo dựng nên, chồng cực một thì vợ cũng nào kém mấy.

Chồng thì thương vợ nhưng cũng chỉ ở mức độ chăm chỉ kiếm tiền để trang trải cho những chi phí cứ ngày một đắt đỏ. Việc nhà vợ phải quán xuyến hết, chồng ốm vợ thương thắt ruột thắt gan, cũng sợ việc không may xảy ra, mua nhiều thuốc bổ bắt chồng uống, cắt thuốc lá cho mát gan tiêu độc… Chồng thì cứ mải làm, nhiều hôm vô tình để thuốc vợ hì hục đun nấu cho phải đổ bỏ, vợ tức lắm mà chẳng làm sao uống hộ chồng cho được. Những việc ấy liệu có cần phải kể lể ra cho mẹ chồng biết?

Vợ sống theo những lẽ phải mà lý trí luôn dặn dò mình, chẳng bao giờ thất đức đến mức muốn để chồng con đói khổ, lại càng không phải loại “Gạo để bồ đài, muối để bàn chân”. Vợ cũng biết thu vén, đi làm về một cái là quanh đến tối ngày, lo cho hai đứa con từ bữa cơm, bữa sữa cho tới tắm, giặt, vừa phải lo dạy đứa lớn học, chăm đứa bé ăn ngủ... trộm vía may chúng khỏe mạnh thì mừng, chứ ốm ra một cái thì lại đến tay vợ chứ ai. Chúng đi ngủ rồi mới lại nép gọn cửa nhà, chuẩn bị đồ ăn cho sớm mai, làm gì có lúc nào mà thảnh thơi thư giãn. Đã vậy còn toàn hứng chịu những lời quở trách, vợ không cần sự thông cảm, thấu hiểu từ người khác mà chỉ mong họ hãy biết suy nghĩ và có trách nhiệm với những lời họ lê la qua lại nói năng thiển cận, để rồi đến tai khiến vợ buồn bực, không còn thiết phấn đấu.

Sống xa nhà phải tự lực cánh sinh đã đủ nhọc, bởi chẳng có người quen nào rảnh rỗi để mà nhận trông con hộ khi trường không mở lớp ngày thứ bảy. Toàn phải nhốt con trong nhà, khóa cổng lại, thi thoảng nhờ hàng xóm nhà bên vốn làm nghề buôn bán nhìn ngó hộ. Hôm nào như thế cũng rơi nước mắt thương con, dặn dò đủ thứ, cho nó mấy đồng mua quà vặt, rồi giở sách ra tập tô, học bài…

Đi làm mà cứ thấp thỏm nghe dọa để con gái ở nhà một mình nguy hiểm, toàn bọn yêu râu xanh rình rập... những buổi như thế ông bà có hiểu cho không? Lúc nào cũng leo lẻo nói thương cháu, mà toàn thương bằng miệng, có gửi về được một hai hôm là quát mắng kêu “chúng nó bắt hành bắt tội tao”, rồi liên tục quở mắng mẹ chẳng chịu chăm con, để nó gầy nhẳng xấu mặt ông bà. Giờ lại ra cái điều xót xa trách không biết chăm chồng để nó ốm, những lúc con dâu thập tử nhất sinh, suýt hậu sản ra đấy lại chả hề hấn gì.

Vợ rất tủi thân khi nhà chồng lúc nào cũng nghĩ vợ sướng lắm, chỉ ăn với chơi, có việc chăm con hầu chồng mà cũng hèn. Trong khi công việc của vợ đặc thù cũng có lúc rảnh lúc bận, nhưng hầu hết chẳng mấy khi ngơi tay. Những khi có đoàn đến kiểm tra vợ cũng cần phối hợp, sát cánh bên đồng nghiệp giải quyết những vấn đề tồn đọng, vậy mà nhiều lúc cũng phải muối mặt đẩy việc sang nhờ những bạn may mắn có ông bà trợ giúp ở nhà, để tất tả về với con. Chồng không dám coi thường vợ nhưng bố mẹ chồng thì cứ đinh ninh rằng việc của vợ chẳng là gì.

Cứ nghĩ đến đó vợ buồn kinh khủng. Thôi thì vợ chồng hiểu nhau là chính, chỉ mong chồng hãy biết tự lo cho bản thân, đừng để sức khỏe một lần nữa bị ảnh hưởng kẻo có người cũng ốm o theo.

Chồng ốm Chồng ốm10 7 18286

[Trẫm xem tiếp...]


Dấu hiệu chàng thật lòng yêu bạn



 Lúc phân vân không biết tình cảm của đối phương, hãy để ý kĩ những gì anh ấy nói với bạn. Nếu chàng thành tâm nói những điều sau, bạn đã gặp đúng người.

 
1. Hãy đến gặp gia đình anh
1. Hãy đến gặp gia đình anh

Nếu nửa kia muốn giới thiệu bạn với gia đình, anh ấy đang thực sự nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Chẳng chàng trai nào muốn bố mẹ mình gặp gỡ một cô gái chỉ thuộc diện “yêu cho vui”. Khi người yêu dắt bạn đến ngôi nhà nơi mình sinh ra và lớn lên, nơi cả gia đình anh ta đã cùng chung sống trong nhiều năm liền, hẳn là anh ấy đã yêu bạn rất nhiều.

2. Cứ để đồ của em ở đây

Bảo bạn để lại bàn chải đánh răng hay bộ pijama ở chỗ mình nghĩa là chàng đang muốn bạn ghé thăm thường xuyên. Một gã độc thân đã đủ khiến nhà cửa bừa bộn, chẳng ai muốn người khác chất đồ thêm nữa. Nếu nửa kia muốn đồ đạc của bạn cũng hiển diện trong ngăn tủ của anh ta, chứng tỏ chàng coi trọng mối quan hệ này. Hãy nhớ rằng chìa khóa dẫn đến nơi ở cũng chính là chìa khóa mở ra trái tim chàng.

3. Anh sẽ đưa em đi mua sắm

Đàn ông chúa ghét phải lẽo đẽo theo phụ nữ khi họ rong ruổi từ hàng quán này sang cửa hiệu khác để mua áo quần. Nếu chàng không ngại tháp tùng bạn đi shopping thì anh ấy thực sự muốn bạn được hạnh phúc. Dù phát chán nhưng anh ấy có thể vì niềm vui của bạn mà bỏ qua cảm giác của mình, anh ấy sẵn sàng dành thời gian ở bên bạn.

4. Anh yêu em

Câu này thì hiển nhiên sẽ nói nhưng hãy cảnh giác trước thứ mật ngọt chết ruồi. Liệu người ấy có thực sự yêu bạn hay chỉ nói thế để đạt được những gì anh ta muốn, để bớt cảm giác tội lỗi khi đã lừa dối bạn? Nếu ở bên nhau đủ lâu và mọi chuyện diễn ra đều ổn thì có lẽ đối phương đang nói sự thật, một người đàn ông tử tế, dành nhiều thời gian bên bạn sẽ không lừa dối bạn vì anh ta hiểu rõ 3 từ ấy có nghĩa như thế nào với bạn.

5. Đi cùng anh nhé

Nhiều chàng trai muốn tụ tập bạn bè để “chạy trốn” người yêu. Nếu đi chơi với hội bạn mà vẫn rủ bạn đi cùng thì chứng tỏ anh ấy luôn muốn có bạn ở bên, dù đang được bao bọc bởi những người thân thiết nhất. Việc này còn cho thấy bạn được lòng bạn bè của anh ấy, đây là dấu hiệu tốt cho một mối quan hệ nghiêm túc.

6. Ăn cùng anh đi

Đàn ông độc thân tuy cô đơn nhưng không phải lúc nào cũng muốn đi ăn cùng một cô gái. Nếu một chàng trai luôn muốn bạn dùng bữa cùng, anh ấy đang thực sự quan tâm đến bạn.

7. Chàng không nói gì cả

Đối phương có hay nhìn lén bạn, có quan tâm chăm sóc mỗi khi bạn không khỏe, có mua cho bạn món ăn vặt ưa thích bởi vì biết rõ sở thích của bạn? Hãy để ý cách chàng đối xử. Hành động có ý nghĩa hơn nhiều những lời nói gió bay.

[Trẫm xem tiếp...]


Đừng tin đàn ông lừa dối vợ



ếu anh ta có thể lừa dối người phụ nữ tình nghĩa bao nhiêu năm bên mình để lén lút đến bên bạn, thì bạn có là gì để anh ta không dám lật mặt đâu...

 
Đừng tin đàn ông lừa dối vợ
Tôi 25 tuổi, ngu dại dây dưa vào đàn ông có vợ. Anh ta là một đồng nghiệp nơi tôi đang làm. Chuyện bắt đầu trong chuyến du lịch của công ty. Công ty tôi có “lệ” là mọi chuyến du hý cùng cơ quan, các thành viên không được phép mang vợ con gia đình theo cùng. Chính sách này nhằm khuyến khích các thành viên giao lưu hết mình, chơi hết mình không vướng bận người thân. Song cũng vì thế mà dễ nảy sinh nhiều chuyện “rách việc”.

Dông dài vậy cũng để nói với bạn rằng chuyện “rách việc” đã xảy đến, liên quan trực tiếp đến tôi và tay đồng nghiệp. Sau chuyến du lịch, chúng tôi vẫn giữ quan hệ lén lút, tranh thủ gặp gỡ nhau buổi trưa, đêm muộn nhắn tin và chat. Không biết bao nhiêu lần anh ta nói yêu tôi, tôi cũng đáp lại rằng rất yêu anh ấy. Chuyện kéo dài được một năm thì tôi hiểu những điều mình đang làm thực ra rất sai trái, và rằng người tình sẽ chẳng bao giờ bỏ cô vợ giàu có để đường đường chính chính đến với tôi. Cho nên tôi chủ động chia tay và tìm được một người đàn ông tuyệt vời khác.

Nhưng tôi không được yên. Có vẻ như khi bạn đóng vai kẻ tranh vợ cướp chồng, thì cuộc sống với bạn luôn không thuận lợi. Đến cả khi tôi quyết định rút chân ra khỏi những sai lầm, thì cuộc sống vẫn không cho tôi cơ hội làm lại. Gần đây tôi bắt đầu nhận thấy thái độ các đồng nghiệp nam dành cho mình. Có thể nói đó là thái độ không nghiêm túc. Họ cố gắng tán tỉnh tôi, tìm cách va chạm vào tôi và dành cho tôi những ánh nhìn mà tôi thấy tởm.

Một đồng nghiệp nam khác mới đây nói với tôi rằng anh ta biết quan hệ mờ ám của tôi với người tình cũ. Gã khốn đi rêu rao khắp nơi về những lần anh ta gặp gỡ tôi, thậm chí còn cho đám đàn ông xem hình tôi bán khỏa thân - tấm hình tôi gửi cho anh ta lúc hai người đang qua lại.

Tôi không thể tin mình đã ngu dại đến mức ấy. Tôi khóc rất nhiều và căm hận anh ta. Giờ tôi chỉ muốn bỏ việc, tôi làm ở đây sao được nữa khi người ta nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Quan trọng nữa là, tôi không còn muốn chạm mặt gã khốn người tình. Nhưng lương của tôi rất cao, tôi sợ rằng đi nơi khác mình không thể tìm được công việc nào tốt như vậy. Trả thù thì tôi không dám, cho nên vẫn ôm uất hận trong lòng mà chẳng thể giải quyết nổi. Tất cả do tôi ngu dại. Một nguyên tắc quan trọng phụ nữ chúng ta nên nhớ là: Chớ bao giờ tin vào những tay đàn ông có vợ mà còn đi ngoại tình. Đó là kinh nghiệm đau thương tôi phải trả giá rất đắt mới nhận ra.

[Trẫm xem tiếp...]


Tốt gỗ hay tốt nước sơn?



Tôi đang dần cảm thấy nàng không đủ tố chất để làm một người vợ đúng nghĩa, vì thế tôi sợ kết hôn với nàng, có lẽ chúng tôi mãi chỉ là người tình của nhau.

 
Phụ nữ đẹp và phụ nữ đảm - chọn ai?

 
Tôi và nàng yêu nhau cũng được 4 năm, nhưng tôi đã là người chủ động chia tay với nàng. Chúng tôi học chung lớp ĐH, tôi người Bắc, nàng người miền Trung. Nàng xinh đẹp, những người con trai gặp nàng lần đầu, ai cũng muốn được “sở hữu” nàng. Tôi không ngoại lệ.

Năm 2 ĐH, tôi đã tán nàng thành công, chúng tôi chính thức yêu nhau. Hàng ngày tôi vẫn qua đón nàng đến trường, tan học chúng tôi lại la cà phố xá đến khuya mới về. Chúng tôi chưa một lần cãi vã, tôi vẫn cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi ở bên nàng. Nàng luôn xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn, nàng cũng biết tôi không thích những người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào nàng, vì thế mà nhiều lần nàng đã từ chối đến những chỗ đông người cùng tôi.

Nàng là người biết chăm sóc sắc đẹp cho bản thân, nàng ăn mặc xinh xắn không thua kém bất kỳ ai trong số bạn bè của nàng. Nhưng nàng cũng có điểm yếu là không biết làm những công việc mà hầu hết mọi phụ nữ đều làm được, đó là đi chợ, nấu ăn, khâu vá. Nàng cũng tập tành nhưng vẫn thất bại và nàng từng thẳng thừng tuyên bố, “em không thích những công việc đó”.

Tôi cũng động viên nàng học để trở nên hoàn hảo hơn trong mắt tôi, nhưng thấy nàng khổ sở khi phải nghe lời tôi đi chợ - nấu ăn. Tôi đành chấp nhận thua cuộc và tự an ủi rằng “sẽ có mẹ mình nấu cho hai đứa ăn, quần áo đứt chỉ cũng sẽ có mẹ khâu hộ”.

Cho tới ngày chúng tôi tốt nghiệp ĐH. Nàng về quê làm việc theo yêu cầu của bố mẹ, còn mình tôi ở Hà Nội. Tuy xa nhau nhưng tôi và nàng vẫn luôn tâm sự với nhau mỗi buổi tối, nàng kể cho tôi nghe về công việc mới. Thấm thoát 8 tháng chúng tôi cách xa, chỉ thỉnh thoảng mới gặp nhau.

Trong 8 tháng không ở bên nàng hằng ngày như hồi học ĐH, tôi giao lưu bạn bè và quen nhiều người hơn. Tôi quen Trang, một cô gái chuẩn mực trong thời hiện đại. Trang có ngoại hình ưa nhìn, duyên dáng, với tôi Trang là người phụ nữ của ngày xưa, luôn chỉn chu trong mọi công việc, nhẹ nhàng và dịu dàng... Vì thế mà Trang đã trở thành tâm điểm chú ý của tôi trong những lần đi chơi cùng bạn bè. Sau mấy lần gặp nhau cùng hội bạn thì tôi cũng có được số điện thoại và Facebook của Trang.

Rồi một ngày cuối tuần, Trang rủ tôi qua phòng trọ chơi. Trang ở chung với một người bạn từng học ĐH, căn phòng thật sạch sẽ và ngăn nắp. Hôm đó, Trang làm rất nhiều món ăn để mời tôi. Trong bữa ăn, Trang gắp cho tôi món thịt kho tàu tự tay Trang làm, món ăn ngon, hợp khẩu vị bất giác khiến tôi lại nhớ đến vài lần phải ăn món rau xào mặn chát mà nàng làm... Tôi cảm thấy sự khác nhau lớn nhất của nàng và Trang là ở điểm này.

Hằng ngày tôi vẫn kể chuyện công việc bạn bè của mình cho nàng nghe, ngoại trừ chuyện của Trang. Tôi biết nếu tôi kể về Trang thì sẽ khiến nàng buồn và lo lắng...

Càng ngày tôi càng thân thiết với Trang hơn. Tôi không chỉ kể chuyện cơ quan cho nàng nghe mà tôi còn kể cho cả Trang nghe nữa. Khác hẳn với nàng, Trang căn dặn tôi đủ điều để tôi ứng xử sao cho đúng, còn nàng chỉ biết lắng nghe rồi cười. Sau những giờ làm, tôi vẫn hay hẹn hò Trang đi ăn, cafe với nhau. Trang có rất nhiều kiến thức về xã hội, nên nói chuyện với Trang tôi cảm thấy rất thú vị. Với nàng, tôi cảm thấy chúng tôi chỉ hợp để yêu nhau, còn Trang mới chính là người tôi cần để làm vợ. Nàng xinh xắn nhưng nàng cũng chỉ để ngắm, còn Trang, tuy không xinh bằng nàng, nhưng duyên dáng, nụ cười thật dễ gần. Nàng sang chảnh bên những quán ăn đẹp thì Trang giản dị bên những bữa ăn tự nấu. Nàng kênh kiệu thì Trang thật thân thiện và hòa đồng...

Những dấu hỏi to đùng cứ luẩn quẩn trong đầu của tôi “có phải do xa nàng nên tôi đến với Trang?”, “Trang là người mình cần để làm vợ?”... Tôi nên chọn ai giữa hai người?
[Trẫm xem tiếp...]


Chúa thương Adam



“Chúa thương Adam cô đơn liền cho một Eva, để cô đơn cho đủ liều”.

 
Chúa thương Adam
Bản chất con người vốn đơn độc nhưng từ khi biết lận đận yêu thương mới thấm thía hết mùi vị cô đơn. Phụ nữ là để yêu, để làm đẹp cho đời và để tặng cho người tiếng thở dài thiên thu. Cánh mày râu đã gặp được bóng hồng thì suốt đời sẽ ru mình cùng cơn mê sảng cô đơn.

Còn gì hiu quạnh bằng một chàng say nắng một nàng, tình câm dãi nắng dầm mưa mãi không nói thành câu. Tiếng nàng reo vui, đuôi mắt nàng ủ lệ, giọng nàng lảnh lót hoặc trầm ngâm, chân nàng dài miên man hoặc ngắn ngủn đáng yêu. Dù nàng khoác dung nhan Thúy Kiều hay dị thường như Thị Nở, mọi nẻo đi, về đều như có hình ảnh nàng giăng mắc, chàng thấy đất trời ngả nghiêng. Xa nàng, cô đơn nhung nhớ không biết gói vào đâu cho đỡ nở bung nhưng ở cạnh nàng còn khổ sở hơn gấp bội. Nhìn chỉ dám nhìn nghiêng, nói chỉ vừa bập bẹ, ấp úng như trẻ vụng, tim rộn ràng, run rẩy mà nàng bên cạnh cứ lạnh lùng, tỉnh bơ như chưa từng phạm tội gieo rắc tương tư.

Nàng bẽn lẽn gật đầu yêu, rưng rưng xòe tay đeo nhẫn cưới, chàng vẫn chưa ngớt đơn côi. Có những người yêu nhau vẫn cô đơn, không phải vì yêu thương nông cạn mà vì sợ những mong manh. Sợ chia lìa, sợ truân chuyên, cách trở, sợ cơm áo gạo tiền trĩu nặng, sợ tình phai. Chìm sâu vào cuộc tình ta như trở về làm trẻ dại, nâng niu chú gà đất nung rực rỡ sắc màu và mong manh dễ vỡ. Ta yêu nó thiêng liêng và gần gũi, nơp nớp sợ nỗi cô đơn ùa về khi gà đất vỡ tan.   

Đàn ông khi đặt trọn vẹn tình cảm vào giai nhân, họ đã trao cho nàng quyền khiến mình cô đơn. Xa nhau chỉ vài giờ đã thấy lòng trống trải, đừng tính tháng kể năm. Lúc giận hờn, cãi vã, chàng vò đầu bứt tóc không hiểu. Mà phụ nữ thì muôn đời khó hiểu, càng cố thấu hiểu càng thấy xa vắng, đơn độc. Nhưng ơn trời phụ nữ có đức dịu dàng bẩm sinh. Dẫu nàng khô khan, lạnh lùng hay nhõng nhẽo, cá tính đến đâu lúc nguội tan cơn giận nàng lại đem tặng thứ yêu thương thủy chung, ngọt ngào như sông suối nặng nghĩa phù sa. Bữa cơm nhà rộn rã tiếng con thơ, tấm áo nhàu nàng đem ủi phẳng, những thở than, nhắc nhở hoặc nhung nhớ vu vơ, chàng thấy Chúa trời đã ban phát quá nhiều ân huệ. Vướng phải lưới tình, chàng thoắt được tâng lên trời hạnh phúc thoắt bị đẩy xuống bờ vực cô đơn.

Vướng phải lưới tình, ai cũng biết sẽ đến ngày chia ly. Ngày nàng ra đi bỏ mặc thề non hẹn biển, chàng biết mình sẽ ở lại với tột cùng cô đơn. Ra đi lúc vừa ngỏ lời thương, lúc tình đang dang dở, lúc hôn nhân bẽ bàng hay lúc cái chết về gõ cửa đều để lại vết thương thiên thu. Còn một mình, Adam ngồi nhớ dấu chân cũ Eva.

Đàn ông vẫn nhiều người hả hê vỗ ngực chưa bao giờ nếm mùi cô đơn. Thương thay những ai yêu bản thân mình hơn tất thảy, không biết vị tình đầu run rẩy chẳng dám cầm tay, chưa từng dốc lòng yêu nông nổi, thương đậm sâu. Tiếc thay các đức lang quân thích ăn vụng vì chẳng ai tài ba đến độ chia tim được làm hai, một ngăn cho vợ trú ngủ, một ngăn để bồ
nương náu. Tim họ rỗng tuếch, mục nát, họ chẳng có nổi một mái ấm vẹn nguyên để trở về.

Cô đơn là cảm giác đớn đau và ngọt ngào nhất phụ nữ có thể đem tặng người mình yêu, đáng thương cho những kẻ đến chết vẫn không hiểu cô đơn có gì hay mà bao người liều lĩnh mang theo suốt đời.
[Trẫm xem tiếp...]


Cả tin



Lúc buồn tay buồn chân, buồn đời, hắn thích nghĩ biệt danh cho các nàng để không còn thời gian cho tâm trí vùng vẫy giữa quạnh hiu. Em Mít Ướt, em Thất Thốn, em Tỉnh Tò, em Ruồi, em Mèo Mướp... hắn thấy quá ngưỡng mộ trí tưởng tượng của mình.

 
Cả tin
Chiều vắng tanh không có ai rủ rê nhậu nhẹt, hắn đi làm về là đổ ra giường thở dài thườn thượt. Chán quá hắn lấy điện thoại nhắn tin trêu em Mít Ướt, bảo dạo này em mập ra, mặt già đi đến vài tuổi can tội hay thức khuya ăn đêm. Cả tiếng trôi qua hộp thư đến vẫn trống rỗng. Hắn cười sằng sặc nghĩ bụng em đang tủi thân và lo lắng ghê gớm, không khéo lại nước mắt ngắn dài chẳng hơi sức đâu mà nhắn cho hắn cái icon mặt mếu bí xị.
 
Hắn tự trách mình chơi ác nhưng rồi chậc lưỡi “thôi kệ”. Hắn vốn ác bẩm sinh. Em vốn nhạy cảm thái quá, lúc gặp chuyện không vui là nước mắt long lanh lưng tròng. Hắn dẻo mồm dẻo miệng, lại có biệt tài quan tâm. Thấy em tuy mít ướt nhưng dễ mến, hắn mủi lòng an ủi những khi em “nắng mưa thất thường”. Lúc gọi điện tám chuyện để em quên lời mẹ mắng, lúc mua cho em cốc trà sữa để em không nhớ bài thi làm dở tệ, lúc chở em vòng vòng dạo phố để em phủi khỏi đầu con bạn đi nói xấu sau lưng. Vài lần hỏi han, vài lần đưa đón, em nhận ra mình phụ thuộc hắn quá nhiều, rồi em mỉm cười ngốc nghếch, tin sẽ đến ngày hắn ngỏ lời yêu em.

Sáng đẹp trời, hắn không tiếc lời khen Thất Thốn xinh đẹp. Em cười tít mắt. Hắn cũng mỉm cười, nhưng cười nửa miệng, hắn nghĩ biệt danh của em thật đẹp. Em tên Đào nhưng cả công ty chỉ mình hắn gọi em là Thất Thốn. Em tròn mắt bĩu môi khi lần đầu nghe hắn gọi vậy “tên gì xấu hoắc!”. Hắn phân bua Thất Thốn là giống đào vương giả, quý hiếm nhất, nghệ nhân chơi đào phải đợi hàng chục năm để ngắm hoa xòe cánh trên gốc cây xù xì. Em hãnh diện vô cùng khi hắn so sánh nhan sắc em với loài hoa đặc biệt. Em phải lòng sự tinh tế và những khen ngợi mĩ miều của hắn. Là hoa khôi cơ quan, em chẳng thèm đoái hoài mấy cây si khờ khạo, chỉ tin rằng đàn ông yêu thương em thật sự phải biết trân trọng và xuýt xoa vẻ đẹp của em, rằng hắn đã mê em như điếu đổ.

Lướt ngang lướt dọc facebook, hắn thấy ngậm ngùi, thương hại, day dứt và tự hào, sung sướng khi đọc dòng trạng thái của Tỉnh Tò. Em thầm thích hắn 2 năm trời, lúc thấy tình nặng quá rồi thì nhắm mắt nhắm mũi bày tỏ. Hắn không nhận lời nhưng chẳng thể giúp tình em nhẹ vơi. Hắn bảo coi em như em gái, bảo mình không xứng đáng nhận tình cảm. Đọc dòng tâm trạng buồn nhớ của em, hắn vẫn tỉnh bơ nhấn like dù biết thủ phạm là chính mình. Thấy mặt em buồn xo, hắn vẫn ngồi cùng em chém gió tung trời, em lại cười trìu mến. Thỉnh thoảng lòng trống vắng, hắn rủ em lê la café, ngắm phố. Bên hắn, em thấy nửa vời, thấy dùng dằng không dứt nổi, chả biết em tin thật hay tự dối lòng sẽ có ngày hắn bảo đã xứng nhận tình cảm của em.

Đêm trắng. Hắn ngồi nhả khói thuốc và bóc lịch. Chẳng gì ngán ngẩm bằng việc bóc lịch, như chính mình đang tâm xé nát thời gian. Cả tháng rồi hắn không liên lạc được với Em. Em của xa xưa hồn nhiên tin người đến lúc bị cướp đi thứ quý giá nhất của đời người con gái em vẫn cả tin. Em tin sẽ chẳng ai yêu em thật lòng, chẳng ai còn trân trọng khi em đã lầm lỡ. Ở bên Em, hắn câm như hến, biết Em trải khổ đau, mất mát, hắn càng thật thà, vụng dại yêu thương nhưng bao năm rồi Em vẫn chẳng tin. Hắn đợi Em từ thời đại học, đợi hoài đợi mãi, Em cứ như người dưng, trôi bồng bềnh trong tim hắn. Em thoắt ẩn thoắt hiện, hắn càng níu kéo, Em càng cố rời xa.

[Trẫm xem tiếp...]


Tình cờ đau đớn



Tôi quen anh từ một cuộc điện thoại gọi nhầm. Sau đó, anh nhắn tin, tán tỉnh, rồi gửi tặng tôi những món quà âm nhạc. Lúc đó tôi chỉ mới mười bảy tuổi, chưa một lần rung động, nên đã xiêu lòng trước những lời tán tỉnh của anh chàng dẻo miệng.

 
Hình minh họa: PNO
Hình minh họa: PNO
 
Tôi đưa nick của mình cho anh. Ba tháng trò chuyện qua chat và điện thoại, đôi bên nôn nóng gặp nhau. Chúng tôi bắt đầu những cuộc hẹn hò, lần gặp nào cũng tràn ngập nụ cười. Một ngày, khi tôi chuẩn bị cho một cuộc dạo phố với anh thì nhỏ bạn thân đi du học ở nước ngoài về ghé thăm. Năm trước, nhỏ đột ngột đi du học, chẳng thèm từ giã bạn bè. Nhỏ chỉ còn lại mấy ngày ngắn ngủi ở Việt Nam nên thu xếp gặp tôi một chút. Không muốn bỏ lỡ cuộc hẹn với anh, tôi rủ nhỏ đi cùng, sẵn dịp giới thiệu bạn trai cho nhỏ biết.

Gặp bạn tôi, anh tròn mắt sững sờ. Lòng tôi có chút ghen tỵ vì tôi biết bạn mình rất đẹp. Tự nhiên tôi thấy giận mình, đi chơi với bồ mà lại dắt cô bạn xinh đẹp đi cùng. Có lẽ cái nhìn hơi sỗ sàng của anh làm bạn tôi thấy ngượng, nên nhỏ không nói nhiều như mọi khi mà im lặng suốt, làm buổi đi chơi trở nên nặng nề. Không hiểu sao lúc đi nhỏ hớn hở đòi biết mặt bạn trai tôi bao nhiêu, giờ lại thụ động bấy nhiêu. Cảm thấy quá ngột ngạt, tôi chán nản đòi về. Khác với mọi lần, lần này anh chìu ý tôi ngay. Ba người chia tay. Bạn tôi về trước, anh chở tôi đi sau, thái độ cũng rất khác thường ngày.

Chiều hôm sau, trên đường ra sân bay, nhỏ bạn gọi điện thoại cho tôi, nói tôi đừng tin anh ấy. Đó là người đã nhẫn tâm bỏ rơi khi biết nhỏ mang thai. Chính vì chuyện đó mà nhỏ cay đắng một mình đến bệnh viện bỏ thai, sau đó là lặng lẽ sang Anh du học, chủ yếu là để tìm quên. Tôi lặng người. Trên đời có những tình cờ đau đớn đến vậy sao? Tôi vội tìm đến anh để nghe lời giải thích. Không ngờ, anh chỉ nói ngắn gọn: “Nếu em đã biết rồi thì mình chia tay đi”.

Cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt tôi, trái tim non dại của tôi như vỡ ra từng mảnh. Tình yêu định mệnh của tôi là như thế này sao? Tôi tự nhủ lòng hãy cố lên, đừng gục ngã, hãy cố quên những gì đáng quên. Những rung động đầu đời thôi khép lại, đường vẫn còn dài, đừng tuyệt vọng tôi ơi!

[Trẫm xem tiếp...]


 

Danh Mục

Total Pageviews

Phi lên đầu Bản quyền © 2012 | Đọc Để Cười| Nội dung bài viết từ nguồn khác