Blogger Widgets

Khoảnh khắc “ở dơ” của bé



Vì một lẽ nào đó, những em bé lem luốc nhiều khi trông còn ngọt ngào đáng yêu hơn cả bé được giữ gìn sạch sẽ, trắng thơm. Những tấm hình thiên thần nghịch bẩn sau có thể làm tan chảy trái tim mọi ông bố bà mẹ.

 
Mẹ có yêu không nè
Mẹ có yêu không nè


Con đã ăn hết suất!
Con đã ăn hết suất!


Đi chỗ khác chơi đi, mình còn đang bận lắm!
Đi chỗ khác chơi đi, mình còn đang bận lắm!


Bis bis, bao giờ món nước sốt mới ra?


Bis bis, bao giờ món nước sốt mới ra?
Bis bis, bao giờ món nước sốt mới ra?


Cuộc chiến bánh kem luôn làm mình hào hứng. Xung phong!
Cuộc chiến bánh kem luôn làm mình hào hứng. Xung phong!


Sơn mông cũng đẹp!

Sơn mông cũng đẹp!
Sơn mông cũng đẹp!


Rồi rồi, mình còn xinh hơn mẹ ấy!
Rồi rồi, mình còn xinh hơn mẹ ấy!


Cái mặt sao bí xị vầy nè...
Cái mặt sao bí xị vầy nè...


Anh không giàu nhưng anh rất đẹp trai...
Anh không giàu nhưng anh rất đẹp trai...
 

Ăn đến bao giờ cho hết đây...
Ăn đến bao giờ cho hết đây...
 
Huyền Anh
[Trẫm xem tiếp...]


Khôn ngoan chọn bạn trai



Đừng yêu quá nhanh: Tình yêu không bao giờ khiến bạn đau đớn vì cảm giác bị rẻ rúng, mất giá. Đừng để những xúc cảm nhất thời làm bạn lạc lối, hãy tỉnh táo suy xét, nếu có, dù chỉ một chút bất an, đừng vội vàng bước vào phía bên kia của vòng tròn ranh giới.

 
Đừng bỏ qua dấu hiệu đèn đỏ
Đừng bỏ qua dấu hiệu đèn đỏ

Hãy để người đàn ông này tỏ cho bạn thấy anh ta thực sự là ai qua những hành động, cung cách ứng xử của anh ấy. Nhớ rằng, những hành động được lặp lại thường xuyên chẳng bao giờ nói dối. Hãy tìm kiếm những dấu hiệu đèn đỏ, có hành động nào của anh chàng khiến bạn cảm thấy không thể chấp nhận được không? Cố tình bỏ qua không phải cách tốt để đưa mối quan hệ tiến xa hơn.

Phải chắc chắn rằng người ta cũng muốn gắn bó

Có một số người yêu rồi chia tay mà hoàn toàn không lý giải nổi, cho rằng mọi chuyện cứ… tự nhiên xảy ra thế thôi. Yêu rồi cam kết gắn bó là cả một quá trình, và bạn phải tự quyết định được xem anh ấy có đáng để mình nỗ lực níu giữ hay không. Đến rồi đi quá nhanh chưa thể là tình yêu đích thực.

Đừng thoải mái quá nếu bạn chưa chắc chắn

Đừng đánh giá tình hình dựa vào mức độ thoải mái của bạn. Nếu không cẩn thận, chính sự thoải mái ấy sẽ cướp đi của bạn mối quan hệ nhiều triển vọng trong tương lai. Khi đưa ra một quyết định liên quan đến đàn ông, hãy chỉ nên nhẩm tính ở trong đầu, giữ lại những đánh giá bạn cho rằng hơi nhạy cảm và cần thời gian kiểm chứng.

Tìm kiếm giá trị chung

Đừng nghĩ nhiều về danh sách những phẩm chất cá nhân, hãy nghĩ về một người có thể chia sẻ với bạn những giá trị chung. Ý kiến có thể khác nhau, tính cách luôn đa dạng, nhưng cùng tôn trọng chung các giá trị sẽ giúp mối quan hệ hai người lâu dài hơn.

Đưa ra “lựa chọn đúng”

Không ai nói bạn nên nghi ngờ người đàn ông mình đang gặp gỡ. Song ngay từ đầu, bạn nên có mục đích rõ ràng, lựa chọn ban đầu càng sáng suốt, chuyện tình sau đó càng có hậu. Nếu bạn thiếu định hướng, cái gọi là xúc cảm sẽ làm lu mờ lí trí, bạn mất khả năng suy nghĩ logic, bỏ qua những đặc điểm, thói quen làm nên tính cách thật của anh chàng.
[Trẫm xem tiếp...]


Dù thời gian có qua, đừng thôi lãng mạn



Đôi khi vải cử chỉ yêu thương đơn giản lại cứu vãn được cả cuộc tình đang trên bờ sụp đổ vì sự nhàm chán của thời gian.

 
1. Tặng hoa không nhân dịp nào cả
1. Tặng hoa không nhân dịp nào cả

Sao phải cần những dịp lễ lạc mới nhắc nhở ta về tình yêu. Hãy khiến mỗi ngày đều là những ngày đặc biệt. Một bó hoa bất ngờ mua tặng nửa kia chỉ vì bạn chợt nhớ nàng da diết sẽ có ý nghĩa hơn nhiều mấy món quà sáo rỗng tặng nhau định kỳ mỗi năm vài lần vào các dịp phải có quà. Những điều ngẫu hứng trong cuộc sống sẽ khơi lại cảm hứng yêu đương.

2. Nấu nướng cùng nhau

Đứng cạnh nhau trong một gian bếp ấm cúng, cùng xắn tay chuẩn bị vài món sở trường, khoảnh khắc ấy thật ngọt ngào.

3. Đi chơi xa vào ngày cuối tuần

Còn gì lãng mạn hơn một chuyến đi xa. Bỏ lại sau lưng những điều quen thuộc đến cũ mòn và những mối bận tâm thường nhật để khám phá một vùng đất mới là cách hâm nóng tình yêu hiệu quả nhất. Hãy dắt nhau đến một nhà hàng bản địa, thưởng thức vài món ăn dân dã của vùng đó, tìm hiểu thêm vài nét văn hóa thú vị và trên tất cả là tận hưởng những cái nắm tay, những vòng ôm và nụ hôn ngọt ngào từ người ấy.

4. Hẹn hò ngẫu hứng

Không cần phải lên lịch trước cả tháng hay vạch sẵn ngày giờ cho một dịp hẹn hò đặc biệt nào đấy vì biết đâu cứ hẹn mãi mà chẳng bao giờ thực hiện. Một cuộc hẹn không định trước, được thông báo vào phút chót sẽ thêm gia vị cho tình yêu dù đó chỉ là một bữa tối đơn giản ở nhà hàng ưa thích hay uống cùng nhau vài ly vào buổi chiều tan sở lạnh buốt.

5. Những tin nhắn bất ngờ

Một tin nhắn bất ngờ thể hiện tình cảm thay vì những câu hỏi hay lời thông báo thông thường sẽ mang hai người đến gần nhau hơn dù là đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Hãy vận dụng trí tưởng tượng và khả năng “sến” của bạn để viết ra tin nhắn hài hước, ngọt ngào nhất có thể.

6. Cùng xem phim ở nhà

Dẫn nhau đến rạp vừa tốn thời gian, tiền bạc vừa trở nên lỗi thời. Chi bằng tạo nên khoảnh khắc thú vị ngay chính trong ngôi nhà quen thuộc của mình. Cùng tựa vào một chiếc sofa êm ái, chăm chú theo dõi phim tình cảm hài lãng mạn hay bộ phim ma rùng rợn, cùng cười khoái chí hay ôm nhau hét ầm lên vì sợ hãi. Khoảng thời gian ấy đáng giá vô cùng. 

7. Chủ nhật lười biếng ở trên giường

Một ngày ngủ nướng như những con mèo lười, ăn sáng, ăn trưa, thậm chí ăn tối ngay trên giường. Thỉnh thoảng có một ngày biếng nhác dễ chịu như thế cũng không phải là ý tồi. Khi không ra ngoài cả ngày dài, bạn nhận ra mình không làm gì mới, không đi đâu xa mà vẫn chẳng cảm thấy chán nản vì bạn có người yêu dấu ở ngay bên cạnh.

8. Cho đi

Sắp xếp chuyến du lịch tới một nơi anh/cô ấy luôn ước mơ được đặt chân đến hay mua những đôi giày người ấy vẫn ao ước. Có thể sẽ tốn một khoản kha khá nhưng nhiều khi phải thử cảm giác kiếm tiền chăm chỉ, dành dụm từng chút một để tặng người mình yêu những món quà ý nghĩa mới thấy được cho đi cũng là hạnh phúc.

9. Nghỉ làm một ngày

Niềm phấn khích khi trốn học đi chơi không hề phai mờ theo năm tháng kể cả khi ta đã lớn lên, đi làm. Việc trốn làm cũng tương tự như vậy khi cả hai cùng bỏ việc một ngày, làm những điều tự do và điên rồ. Sẽ giống như một chuyến phiêu lưu gợi nhắc đến cảm giác yêu nông nổi buổi ban đầu. Tuy nhiên hãy lường trước hậu quả và biết cách giải quyết êm xuôi hành động vô kỷ luật của mình.

May
Theo MSN
[Trẫm xem tiếp...]


Nói với chàng: 5 câu dở nhất có thể



Một thông điệp gửi đi có thể bị hiểu sai tùy vào lời lẽ, cách nói. Phụ nữ được tiếng là khéo léo, mềm mại, hãy lựa chọn những lời khôn ngoan nhất để không gây phản cảm cho chàng.


1. “Anh khá hơn tất
cả đám lấc cấc em từng hò hẹn”

1. “Anh khá hơn tất cả đám lấc cấc em từng hò hẹn”
Thoạt tiên, có vẻ như bạn đang muốn khen chàng. Nhưng bất kỳ người đàn ông nào nghe lời khen ngợi này xong cũng sẽ... tuột mất hứng.
Thứ nhất, câu này chỉ nên thoát ra từ mồm những cô gái triền miên trong các mối quan hệ chẳng ra gì. Và khi cô ấy là người toàn vớ phải những gã chẳng ra gì, thì cô ấy mới là “có vấn đề” - chàng sẽ nghĩ như thế.
Thêm nữa, chàng có thể cho rằng, vì bạn nghĩ mọi người đàn ông đi qua trong đời mình đều “lấc cấc”, nên chàng cũng dễ là kẻ lấc cấc tiếp theo trong mắt bạn. Như vậy chàng không còn động lực để cố gắng xây dựng quan hệ tốt đẹp với bạn nữa.
Làm cách nào để đối phương hiểu bạn đánh giá cao anh ấy hơn tất cả? Đơn giản thôi, đừng đề cập đến (những) người cũ của bạn. Hãy nói: “Em chưa từng gặp ai giống như anh. Khoảng thời gian này với em là tuyệt nhất”.
2. “Anh có trả được thật không đấy?”
Khi chàng tiêu tốn số tiền quá lớn mà bản thân chưa chắc có để mua đồ điện tử, xe hơi đắt tiền hay quà xa xỉ cho bạn, rất tự nhiên, có thể bạn sẽ nhẹ nhàng góp ý chàng, chỉ ra cho chàng điểm thiếu hợp lý.
Song bạn nên nhớ, đàn ông phần lớn buộc cái tôi cá nhân vào khả năng tài chính của họ, bởi thế, khi bị bạn chỉ trích khả năng hoạch định tài chính, chàng cũng có thể coi như đang bị bạn xem là kẻ thất bại. Hơn thế nữa, chàng còn thấy bạn giống như... mẹ mình. Và nếu bạn luôn giữ thái độ “em biết điều gì tốt nhất cho anh”, thì chưa biết chừng chàng sẽ bắt đầu đối xử với bạn như với... mẹ chàng đấy.
Do đó, nếu bạn kết hôn phải người hay vung tay quá trán, hãy ngồi xuống cùng chàng thảo luận, có kế hoạch rõ ràng cho từng khoản chi tiêu trong nhà, chàng chỉ được phép tự chi trong một khoản nhất định.
Nếu hai người chưa kết hôn và chàng tiêu tiền riêng của mình, thì đó không phải chuyện liên quan đến bạn.
3. “Anh thư giãn đi, chúng mình chỉ muộn chút thôi mà”
Bắt người khác chờ đợi chẳng bao giờ là chuyện hay cả, song trong chừng mực liên quan đến chàng, đó lại chưa phải vấn đề. Vấn đề nằm ở thái độ xem nhẹ chuyện này của bạn, cứ như thể chàng không có quyền cảm thấy phiền vì sự chậm trễ bạn gây ra.
Điều đó khiến chàng thấy cảm xúc của mình không được coi trọng. Tốt nhất bạn nên nói: “Em xin lỗi. Em biết chuyện này quan trọng với anh. Lần sau em sẽ để ý thời gian hơn”.
4. “Anh ấy là người đàn ông rất cừ. Anh nên làm bạn với anh ấy”
Nhiều khi bạn vô tư nghĩ rằng, “mình ra ngoài gặp một người đàn ông tuyệt vời, bạn trai của mình cũng tuyệt vời, thế thì họ nên làm bạn với nhau”. Song bạn có từng nghĩ, tại sao mình phải can thiệp vào mạng lưới quan hệ xã hội của chàng, ấy là chưa kể cách nói của bạn dấy lên trong người đàn ông của mình cảm giác phải chạy đua vì ghen.
Nếu bạn nghĩ thực sự có tiềm năng cho một tình bạn giữa hai người đàn ông tuyệt vời này, tốt nhất hãy tổ chức một cuộc đi chơi nhóm, hay tụ tập ăn uống, chẳng cần nói gì hết, nếu hợp nhau, tự họ sẽ kết bạn mà thôi.
5. “Cô ấy bảo em không được nói, nhưng...”
“Chia sẻ bí mật với một người đàn ông là cách xây dựng sự thân thiết, gần gũi, là cách bạn nói với người ấy rằng bạn tin tưởng họ, sẵn lòng chia sẻ những thông tin nhạy cảm...”, có thể vậy. Song chưa biết chừng, đối với anh ấy, những thông tin này mang tính nhảm nhí, đồn thổi nhiều hơn, đàn ông không thích nghe những chuyện “vô bổ” thế.
Một điều nữa cần lưu ý, bạn đang gây ấn tượng rằng bạn là người không đáng tin. Một cô bạn gái nào đó đã nhắc bạn không kể chuyện này với ai, và giờ bạn đang kể với anh ấy. Anh ấy đã thấy, bạn không giữ bí mật chuyện của người khác, thì chắc gì gìn giữ được những bí mật anh ấy chia sẻ với bạn!
Muốn anh ấy hiểu bạn tin tưởng anh ấy, hãy nói theo một cách khác: “Em sắp kể cho anh chuyện này vì em tin anh hoàn toàn có thể giữ bí mật...”.
Huyền Anh
Theo Cosmopolitan

[Trẫm xem tiếp...]


Yêu thôi chưa đủ



“Tâm đã sinh con trai, giống Sanh anh ạ!”. Tiếng nàng thỏ thẻ đầy phấn khích nhưng không hiểu sao nó chỉ lọt vào tai tôi lọp bọp đầy miễn cưỡng. Chẳng lẽ lòng bao dung dung của tôi chật chội đến thế?

Yêu thôi chưa đủ

Kể cũng lạ, tôi và nàng yêu nhau đã ngót ba năm, quãng thời gian đủ để người ta tường tận về nhau nhưng không hiểu sao mỗi lần nói về Tâm, cô bạn vàng con chấy cắn đôi của nàng, chúng tôi lại to tiếng một cách vô lý dù đã có những thỏa hiệp trước đó.
Tâm vừa là đồng hương vừa là bạn học của nàng từ thời cấp ba, vào cùng Đại học thuê chung phòng trọ nên cả hai thân nhau như ruột thịt. Trời phú cho Tâm một gương mặt ưa nhìn với làn da trắng mịn như trứng gà bóc, cặp mắt to đen mòng mọng của những cô gái đa tình chứ không như nàng của tôi, nước da sạm nắng, tay chân thô kệch, một tâm hồn nhạy cảm dễ tự ái, thứ vũ khí phòng vệ của những cô gái nhan sắc chỉ ở mức trung bình. Bù lại nàng có một tình yêu thủy chung, chân thành và phục tùng tuyệt đối.
Tâm vốn xinh đẹp, dễ mến nên lúc nào cũng có vài chàng dập dìu xin chết. Nó cũng khôn ngoan tận dụng tối đa nhan sắc trời cho, hẹn hò một lúc vài anh. Tuần tự thứ hai, tư, sáu là anh chàng Sanh đẹp trai nhưng bị “viêm túi” còn thứ ba, năm, bảy là chàng Thứ đã cứng tuổi, chưa vợ nhưng nhiều tiền.
Những ngày đầu hẹn hò của họ là quán cà phê, quán chè. Nàng của tôi còn lẽo đẽo theo diện khách mời nhưng rồi những chỗ ấy đông người lại ồn ào nên đành chuyển về “tu tại gia” cho chắc. Nàng trở thành người thừa, cô độc, cả dãy nhà trọ cửa đóng im ỉm, thiên đường của những đôi tình nhân, lúc này mới thấy hết giá trị của những kẻ độc thân như tôi, nàng trở thành khách mời bất đắc dĩ, có hôm đến một hai giờ sáng đôi kia mới chịu về, nhìn gương mặt khó đăm đăm vì mất ngủ của nàng chúng chỉ mỉm cười xí xóa. Thế rồi chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay…
Đi đêm lâu có ngày gặp ma, hai anh chàng người yêu của Tâm có dịp đối mặt, cả nhà trọ bị một phen ầm ĩ vì trận đòn ghen. Tâm xấu hổ chuyển nhà nhưng khốn nạn nhất là giờ không biết ai là tác giả của cái “bầu tâm sự”. Nó khóc, nàng cũng khóc, chỉ mình tôi thấy hả hê một cách tàn nhẫn.
“Sao anh có thể cười cợt lúc này được nhỉ?” - Lần đầu nàng nổi nóng. “Thì sao nào? Còn em nữa đấy!”. Mặt nàng đỏ tía lên nhưng chỉ im lặng nín nhịn…
Trước khi chuyển đi Tâm có gặp riêng tôi, nó nói nhiều lắm, thì ra số phận nó cũng cơ cực chứ chẳng sung sướng gì. Mẹ mất khi nó mới hai tuổi. Bố nó vào Đắc Lắc làm cà phê rồi lấy vợ ở luôn trong đó, nó ở với bà ngoại ngoài sáu mươi, giờ đây vào Đại học, khoản tiền hưu ít ỏi của bà không đủ chi tiêu, nó cũng làm thêm đủ nghề kiếm tiền trang trải việc học nhưng cũng chẳng ăn thua nhưng biết làm sao được, nó phải sống…
“Em tồi tệ, em khốn nạn! Anh có thể mắng chửi em như thế nhưng có một điều anh hãy tin em, tình yêu của em và Sanh là có thật và em tin Hân cũng yêu anh như thế”.
Sau một thời gian bảo lưu kết quả để sinh thằng Bun, gặp lại nó vui mừng thông báo đã lấy chồng. Cũng chẳng cưới hỏi gì, đại diện hai gia đình quấy quá cho xong chứ sung sướng cái nỗi gì mà cưới hỏi cho linh đình.
Tôi đã từng mỉa mai, giễu cợt Sanh nhưng giờ nghĩ lại thấy mình nhỏ nhen. Tâm nói đúng, giữa hai người chỉ có tình yêu không là chưa đủ. Tôi thiếu lòng bao dung, có lẽ vì thế mà tôi mất nàng vĩnh viễn.

[Trẫm xem tiếp...]


Lại yêu lần nữa



Một buổi chiều tháng Ba năm 2010, tôi vào trang cá nhân của mình, bất chợt liếc qua phần “tình trạng hôn nhân”. Frank, người chồng 42 tuổi của tôi vừa mất được một tháng, nhưng ở đó vẫn ghi “có gia đình”.

Lại yêu lần nữa

Trong sự dứt khoát thoáng chốc của kẻ đang ngồi ở thế kỷ 21, tôi chuyển tình trạng hôn nhân của mình thành “góa bụa”. Chẳng từ nào diễn tả được chính xác hơn thế, “độc thân” nói lên quá ít. Tôi cũng nghĩ đến một lựa chọn khác là “Rất phức tạp” (có sự mất mát nào không phức tạp cơ chứ?), nhưng rồi lại thôi. Một số từ khác như “Chia cách” cũng hiện ra trong đầu, nhưng tình trạng của tôi còn bi đát hơn chia cách nhiều. Có những người vẫn hy vọng có thể tìm lại nhau dù chia cách. Còn với tôi, sự ra đi này là mãi mãi.
Vậy nên, ở tuổi 39, sau 7 năm kết hôn, tôi không còn là phụ nữ có gia đình. Tôi là bà góa. Bệnh tật và cái chết của Frank thuộc về anh ấy, nhưng chúng cũng làm thay đổi cuộc đời tôi, đưa ra những yêu cầu và đòi hỏi hy sinh. Con đường biến tôi từ một người vợ sang một bà góa rất dài, gập ghềnh và đau đớn. Hai năm trước khi Frank mất, tôi ở đó bên anh ấy, nhìn anh chống chọi với bệnh tật, không lúc nào không nuôi hy vọng và luôn nhắc mình phải lạc quan lên. Frank mắc một loại ung thư thực quản rất hiếm và quái ác. Khi tình trạng ung thư được kiểm soát, tôi vui với anh, khi nó xuất hiện trở lại, tôi đau nỗi đau của anh, tuyệt vọng cùng anh. Tôi nhào theo khi xe cấp cứu chở anh đến bệnh viện lúc nửa đêm, hỏi bác sĩ hàng ngàn câu hỏi về ung thư và ghi chép. Tôi khóc trên điện thoại khi gọi điện làm việc với bảo hiểm y tế. Rồi một sáng, khi tôi rời phòng bệnh có một lát để đi gọi điện, thì Frank qua đời. Lúc người ta thông báo, tôi quỵ xuống sàn, khóc lóc, đau đớn, dày vò tột độ vì đã không ở bên anh đúng giây phút cuối cùng.
Cho dù đã quyết định sẽ vẫn tiếp tục đeo nhẫn cưới suốt 1 năm sau khi Frank mất, 6 tháng sau, tôi cảm thấy vết thương đã dịu đi rất nhiều và có thể hẹn hò trở lại. Tôi bắt đầu nhớ cảm giác có đôi, có một người đàn ông làm bạn đồng hành. Thế nhưng khi quay lại hẹn hò, “góa bụa” lại trở thành vấn đề quá lớn. Đàn ông tránh nói về chủ đề đó với tôi.
Người đàn ông đầu tiên tôi thử hò hẹn là một vận động viên thể thao. Sau 2 tháng, anh ấy cố nặn nụ cười để nói với tôi lời “anh rất tiếc” trước khi đổi chủ đề từ “góa bụa” sang nói chuyện thể thao. Đó là một phản ứng thích hợp, nhưng chẳng cần nói tôi cũng đủ cảm thấy tiếc cho mình rồi. Sau chuyện này, tôi khó lòng chịu nổi việc ở bên ai đó cảm thấy tiếc cho tôi, thương hại tôi.
Một người đàn ông khác, khi biết “tiểu sử” của tôi thì “chạy” ngay tắp lự. Nhìn chung, đàn ông đến với tôi, cứ khi nào tôi thấy đủ thoải mái để kể chuyện của mình cho họ, thường là sau vài lần hẹn hò, thì họ sẽ ngãng ra, không email, không điện thoại nữa.
Tôi thừa nhận, việc tôi vẫn còn đeo nhẫn cưới và nói về Frank có thể là dấu hiệu để người ta nghĩ tôi chưa sẵn sàng sống tiếp. Nhưng tôi thực sự bị giằng xé giữa cảm giác quá gắn bó với những kỷ niệm về Frank và mong muốn bước tiếp về tương lai mà không có anh ấy.
Góa bụa dường như có một ảnh hưởng lạ kỳ nào đó lên cách đàn ông tiếp nhận tôi. Một số họ gọi tôi là “đầy nghị lực”, đến nỗi có lúc tôi thấy như họ đang nhìn tôi là một vị thánh sống. Còn cuộc hôn nhân đã qua của tôi trong mắt họ thì hoàn hảo đến không tì vết, mặc dù thực tế không phải vậy.
Cuộc hôn nhân ấy bình thường như hôn nhân của bao người khác, cũng có lúc thăng trầm. Một năm trước khi Frank ốm, chúng tôi có lúc còn phải gõ cửa trung tâm tư vấn, thậm chí đã thử chia tay, nhưng chưa bao giờ chúng tôi đặt câu hỏi liệu tôi có ở bên Frank không khi anh ấy ốm.
Dẫu thế, có vẻ như sự ra đi của Frank đã làm dịu tất cả, những sần sùi, gai góc của cuộc hôn nhân, chỉ để lại điều gì đó thật lý tưởng đến không thể chạm vào, như một mối đe dọa với những người đàn ông định đến bên tôi vậy.
Cứ thế tôi hò hẹn được 2 năm, có những người chỉ gặp gỡ, chuyện trò duy nhất 1 lần, có người vài tháng. Dường như luôn có rào cản giữa tôi với họ, và đó thường là Frank. Ở tuổi còn trẻ, tôi đã kết luận rằng, “bà góa” khác với những người đàn bà khác, khác với mọi người. Và tôi thì là một trong những người đàn bà góa bụa.
Rồi gần đây, tôi gặp một người đàn ông - bạn của bạn. Anh ấy gặp tôi khi đang từ Châu Âu du lịch khắp New York. Chúng tôi hẹn nhau đi uống nước và có khoảng thời gian vui vẻ, kể nhau nghe những câu chuyện về thời thơ ấu, chia sẻ về cuộc sống của mình như thế nào khi là một nhà văn. Tôi cho rằng người bạn chung đã nói với anh ấy việc tôi mất chồng. Thực ra thì người bạn ấy không nói, nhưng tôi cứ cảm giác thoải mái trong khi trò chuyện như thể anh biết rõ về điều đó vậy. Có lẽ vì cuộc trò chuyện đó không thực sự giống một buổi hẹn hò. Thay vì “rất tiếc”, anh ấy phản ứng bằng sự đồng cảm: Anh ấy muốn nghe nhiều hơn, anh ấy hiểu, được nói ra hết quan trọng với tôi thế nào.
Đó là điều những người đàn ông khác còn thiếu. Buổi tối của chúng tôi kết thúc rất trong sáng, nhưng lại ngân lên những rung động lớn trong tôi, nhắc tôi một điều rằng mình vẫn có khả năng gắn kết với đàn ông.
Tôi không tin cái chết đồng nghĩa với một bài học nào đó cho chúng ta. Nhưng tôi biết Frank khi ốm chẳng mong muốn gì hơn là được sống thêm một ngày. Và đó là điều đáng ghi nhớ: Nên trân trọng mỗi ngày mà mình có. Tôi không chắc rồi mình có kết hôn nữa hay không. Cho dù có kết hôn lần nữa, cho dù “tình trạng hôn nhân” trên trang cá nhân của tôi lại thay đổi, tôi vẫn mãi mang theo trải nghiệm về cuộc sống của một phụ nữ góa chồng.
Song gánh nặng đã nhẹ hơn. Ở chính nơi mà ý nghĩ về việc yêu thêm lần nữa dường như chẳng bao giờ thành hiện thực, tôi đã mang một cảm giác khác. Tôi không cảm thấy bi kịch, dị thường. Tôi thấy sẵn sàng. Gần như là thế.
[Trẫm xem tiếp...]


Từng bước “dụ” chàng yêu bạn



Bước 1: Trao ánh mắt chứa chan: Một nghiên cứu từ ĐH Havard (Mỹ) đã tìm ra rằng những người đang yêu dành đến 75% thời gian để ngắm nhìn nhau.

Nếu sử dụng ánh mắt của mình để khuyến khích anh ấy nhìn lâu hơn vào mắt bạn, bạn sẽ khiến bộ não đối phương hướng đến những suy nghĩ về tình yêu.
Bước 2: Hãy giống anh ấy
Tập trung vào những điểm chung của hai người có thể giúp tạo ra sự hấp dẫn lẫn nhau. Các nhà nghiên cứu từ ĐH Liverpool còn tìm ra rằng, chúng ta có xu hướng gắn kết với những người có ngoại hình giống mình bởi chúng ta tiếp nhận một số biểu hiện nét mặt nhất định như dấu hiệu nói lên tính cách. 
Từng bước “dụ” chàng yêu bạn

Người có biểu hiện nét mặt giống nhau sẽ có tính cách tương đồng nhau. Giọng cười, cách nhướn mày, miệng cười rộng... tất cả đều là biểu hiện cho thấy một người có tính cách như thế nào - quảng giao, thân thiện, nhút nhát, hay giàu cảm xúc.
Bước 3: Nhưng đừng quá đà
Đơn giản vì anh ấy sẽ biết, và điều đó không tốt cho tương lai sau này. Thích nghi một cách nhẹ nhàng với những biểu hiện, cử chỉ của nhau là một chuyện, nhưng nếu xây dựng một tính cách giả tạo chỉ để giống người kia thì lại là chuyện khác.
Đừng tỏ ra mình cũng thích chơi golf như anh ấy nếu bản thân bạn thấy môn này nhàm chán đến buồn ngủ. Đôi khi bạn sẽ cảm thấy thích những điều trước đây mình không thích, đơn giản vì chưa thử bao giờ. Tốt thôi nếu bạn thử những gì anh ấy thích, song nếu không phù hợp, tốt nhất là nên bỏ. Thay vào đó, hãy gợi ý anh ấy thử cả những điều bạn yêu thích nữa.
Bước 4: Bên nhau, thật nhiều!
Thực tế, trừ phi anh ấy không thích bạn ngay từ đầu, còn lại, càng bên nhau nhiều, anh ấy sẽ càng có cảm tình với bạn. Các mẩu clip quảng cáo vẫn phát huy tác dụng tốt bởi chúng liên tiếp dội vào người xem những hình ảnh lặp đi lặp lại về sản phẩm đấy còn gì. Con người cũng vậy, càng bên nhau, những hấp dẫn ban đầu càng có cơ hội phát triển khiến niềm yêu thích trong nhau càng lớn mạnh.
Bước 5: Bây giờ hãy biến mất
Bởi vì đơn giản là bạn cần cho chàng biết chàng đã bắt đầu có cảm giác nhớ nhung, cho chàng biết chàng muốn được chia sẻ thời gian bên bạn tới mức nào.
Đừng biến mất hoàn toàn nhé, một chút đủ để gây hiệu ứng thôi. Hãy gặp gỡ bạn bè nhiều hơn (bạn đã bỏ rơi họ mất một thời gian rồi đấy), dành thời gian bên gia đình, làm việc muộn vài tối...
Đây không đơn giản là trò mèo vờn chuột mà còn là khoảng lặng cho bạn kiểm soát cảm xúc riêng tư của mình tốt hơn, “bắt” chàng phải yêu bạn nhiều hơn nữa. Chờ đợi luôn khiến người ta cồn cào.
Bước 6: Hỏi xin sự giúp đỡ từ chàng
Ai cũng thích cảm giác mình cần thiết cho người khác. Lý do rất đơn giản: Nếu ai đó xin lời khuyên của bạn, cần bạn giúp họ chuyển nhà, cần bạn để họ đỡ buồn hơn, thì chính là họ đang khiến bạn cảm thấy mình tốt hơn.
Thêm nữa, biết được người khác cần mình còn khiến chúng ta an tâm. Một phụ nữ nếu cần bạn sẽ ít có nguy cơ bỏ bạn mà chạy theo người đàn ông khác, phải không nhỉ? Trong thời buổi phụ nữ độc lập một cách đáng sợ như bây giờ, đàn ông thường có cảm giác rất khó mang lại cho phụ nữ điều họ cần. Bởi thế, cứ dựa vào anh ấy một chút, và đưa sẵn bờ vai cho anh ấy dựa vào, bạn sẽ khiến sợi dây giữa hai người thắt chặt hơn.
Bước 7: Vẫn phải độc lập
Ghi nhớ một điều bạn nhé: Đàn ông muốn cảm giác ai đó cần mình, nhưng sợ nhất là gặp phải một cô gái yếu đuối đến nỗi sẽ suy sụp, vỡ vụn hàng trăm mảnh nếu không có đàn ông ở bên.
Bước 8: Yêu chàng thật lòng
Tình yêu phải xuất phát từ hai phía. Bạn không thể mong người khác yêu mình nếu bản thân không thực sự có tình cảm với người ta. Có đôi khi, ta cần một người bên cạnh chỉ để thỏa mãn cảm giác được ai đó khao khát, trong khi thực tế lại không hề có tình yêu. Hãy hỏi bản thân xem bạn cảm thấy thế nào về người đàn ông này trước khi bước vào chiến dịch “cưa” anh ấy.
Bước 9: Và biết yêu bản thân
Đây là bước đầu tiên, cũng là bước cuối cùng trên con đường thu phục một người đàn ông. Bởi nếu bạn không biết yêu bản thân mình, chàng sẽ thấy thật khó mà yêu nổi bạn.
Hãy nghĩ về bản thân như món quà quý giá nhất, hãy trân trọng mọi điều tốt đẹp mà bạn có thể mang lại cho người khác. Sự quý giá đó không đến từ những món đồ xa xỉ, đắt tiền bạn có trong tủ quần áo, những kỹ năng trong công việc hay khả năng khiêu vũ quyến rũ hơn tất thảy mọi người của bạn. Sự quý giá nằm ở tấm lòng, tình yêu của một con người. Biết rõ về bản thân, biết mình là người hòa đồng tốt trong xã hội, tốt bụng, dễ thương, biết đồng cảm, sống sâu sắc... chính là bước đầu để bạn có thể yêu chính con người mình. Và hãy để chàng nhìn thấy con người tuyệt vời ấy trong bạn, đặt mình vào những hoàn cảnh để có thể tỏa sáng, rồi chàng sẽ nhận ra.
[Trẫm xem tiếp...]




Mình bên nhau đã tròm trèm ba mươi năm, dù mới ngoài ba mươi tuổi. Hai đứa quen từ ngày học cùng mầm non, dắt tay nhau đi mặc kệ hội bạn chê cười pha lẫn với ghen tị, chẳng biết ai dạy mà anh cứ luôn miệng quả quyết, “Sau này lớn cháu sẽ lấy bạn T.”

Mọi người cười phá lên, chẳng ai ngờ lại có đứa trẻ quyết tâm cao độ đến thế từ tấm bé. Mỗi khi gặp vợ chồng mình mấy bác hàng xóm vẫn kể lại câu chuyện như hài tiếu lâm.

Tuổi ba mươi của tình yêu


Trường tiểu học cách nhà cũng không xa, hai đứa vẫn đi bộ cùng nhau, lần trên đường về em buột miệng hỏi “không biết mấy giờ rồi nhỉ?”, tưởng hỏi xong để đấy, ai ngờ anh lom khom đi tót vào gần hiên một nhà, ngó nghiêng rồi nhảy phắt ra bảo: “Mười giờ mười lăm phút rồi”. Em bất ngờ rồi cười khì nghĩ thầm “ơ cũng được việc đấy nhỉ?”.
Lên cấp hai, gã dại gái từ nhỏ ấy, lúc nào cũng xung phong lai em đi học vì sợ con bé còm nhom hay bị bắt nạt. Lần đi học thêm, gã ấy toát mồ hôi, phì phò chở em lên dốc cao, rồi lúc lấy lại được hơi mới khệnh khạng kể công “Là bạn tớ mới cố lai đấy, là mẹ tớ thì xuống đi bộ lâu rồi”. Bọn bạn cố tình trêu ghẹo gán ghép, gã ấy cứ lơ đi, rồi “trơ tráo” bảo “chấp gì bọn trẻ con”, em nghe mà cảm giác như cả bầu trời đang hiên ngang, ngạo nghễ trước mặt mình vậy. Dần dà em cũng thấy gã đẹp trai, hay hay, mà lạ cái duyên số thế nào cứ học cùng nhau suốt từ thời mẫu giáo lên tận cấp ba.
Vào cao đẳng thì không học cùng, ít liên lạc, nhưng chẳng hẹn mà cuối tuần nào về quê cũng gặp. Không nhận yêu nhau mà cứ gặp lại chẳng rời nửa bước, ríu rít đi cùng, để rồi có thời gian cuối tuần chẳng về quê mà hì hục đạp xe sang thăm nhau, dù ở hai đầu thành phố.
Dịp ấy, anh lập nick cho em để tiện hỏi han, với cái tên kèm theo số hai mươi, mãi sau anh mới thổ lộ, với anh, em lúc nào cũng là cô bé ở độ tuổi hai mươi tươi trẻ.
Khi tiếng yêu đột ngột thốt ra, hai đứa sặc cười ngoảnh mặt đi, nhưng, im lặng là…
Có cặp đôi mà nào không cãi cọ vẫn hiểu và hòa hợp được với nhau? May vì đã hiểu nhau quá rõ từ nhỏ nên những việc lặt vặt chẳng mấy khi khiến chúng mình bận tâm, đã thuộc tính nhau nên những tranh cãi vô bổ ít khi diễn ra và mỗi khi gặp rắc rối hai vợ chồng thường thẳng thắn thảo luận, bình đẳng để hướng tới mục tiêu chung. Tuyệt đối chỉ tập trung vào vấn đề đang khúc mắc, không hài lòng với hành động nào đó chứ không phải là ghét bỏ người kia.
Bạn bè của nhau mình biết cả nên cũng dễ nói chuyện, vụ tụ tập họp lớp nào cũng có mặt hai vợ chồng. Nhờ anh mà mọi trò của con trai em đều thử chơi qua. Thi thoảng hai đứa lại lôi vợt ra thi đấu, giở bàn cờ để tỉ thí hơn thua. Giờ đây, có thêm hai thành viên nhỏ tuổi cũng sớm biết yêu thương từ bé giống bố mẹ nên hạnh phúc càng trở nên trọn vẹn, đầm ấm hơn. Mỗi ngày bên anh là mỗi ngày em được học hỏi, tìm hiểu về cuộc sống muôn màu.
Thế nên, với em tình yêu ba mươi năm vẫn trẻ trung lắm, vẫn ngây thơ và vẫn còn rất nhiều điều mới mẻ cần khám phá.

[Trẫm xem tiếp...]


Giả vờ



Trước ngày về ra mắt gia đình anh, em đặt điều kiện hết sức lạ lùng là “Anh phải nói với mọi người trong nhà là em không biết gì về nữ công gia chánh”.


Giả vờ

Nghe em nói, anh ngạc nhiên vô cùng nhưng nghĩ có lẽ em sợ lần đầu bỡ ngỡ nên mới vậy. Sự thật là em rất giỏi giang, nhanh nhẹn. Nhiều lần nhìn em quán xuyến việc trong nhà mà anh thấy yên tâm, tin tưởng sau này em sẽ là người vợ đảm đang. Tuy nhiên, vì đã lỡ khoe với gia đình về em nên anh chỉ ậm ừ cho qua chuyện, sợ nói ra em sẽ giận không đi.

Nào ngờ, ngày đến nhà anh, em đã là đúng như lời em nói. Đụng đến việc gì, em cũng nhẹ nhàng từ chối “Dạ, cháu không biết làm”. Mẹ ngạc nhiên nhìn anh vì những gì em thể hiện trái ngược hoàn toàn với những điều anh từng kể. Ngay những việc đơn giản như thái thịt, xếp cơm, em cũng miễn cưỡng làm một cách vụng về vì không thể từ chối được. Chính anh cũng không tin vào mắt mình. Anh biết, mỗi lần nhà em có việc, em đều đảm trách chức vụ “bếp trưởng” vì giỏi tính toán lại nấu nướng khéo léo. Mình em lo mua sắm chu toàn cho cả đám cưới anh trai, ai cũng phải khen.
Về nhà em ăn cơm, anh thích mê vì được thưởng thức những món ăn do chính em chế biến. Cả nhà đều tự hào về em, anh cũng vậy. Anh từng nghĩ, mình sẽ rất hãnh diện khi giới thiệu em với gia đình nhưng cảm giác hôm nay hoàn toàn ngược lại. Vì muốn cứu vớt chút danh dự, anh đề nghị, buổi chiều sẽ đổ bánh xèo cho em trổ tài, vì đó là món ruột của em. Nhưng, đến khi bị ép buộc vào bếp, em làm cái thì cháy, cái thì nửa sống nửa chín, không thể nào nuốt nổi…

Kết thúc ngày ra mắt, mỗi người một tâm trạng. Mẹ anh mắt tròn mắt dẹt vì cô bạn gái mà con trai khoe là đảm đang, anh thì không hiểu nổi tại sao em lại như vậy, chỉ riêng em là cười mãn nguyện. Anh hỏi lý do, em chỉ tủm tỉm cười, không nói… Mãi vài tuần sau, vô tình nghe em nói chuyện điện thoại với cô bạn thân, anh mới vỡ lẽ. Em hào hứng khoe chiến tích “giả vờ” đã thành công mỹ mãn. Trong mắt gia đình anh, em là người con gái vụng về, không biết đến chuyện nội trợ. Em kết luận một câu làm anh lạnh người “Người ta biết mình làm được thì chuyện gì mình cũng phải đụng tay vào, việc gì phải thế cho khổ. Cứ “ngu si hưởng thái bình” cho khỏe, một lần làm hỏng, sau còn dám bảo làm nữa không?”. Nghe em nói, anh chợt buồn, cảm giác như có thứ gì đó vừa vỡ tan trong tim.

Hình như, yêu nhau từng ấy năm, anh vẫn chưa hiểu hết về con người và tính cách của em. Hay là, các cô gái hiện đại bây giờ đều như vậy?
[Trẫm xem tiếp...]


Những đêm mưa



 “…Tuấn đã về Bảo Lâm. Chắc có lẽ tụi em chia tay thôi”, nghe nàng cất tiếng rầu rầu tôi thấy lòng mình quặn thắt.

Nhường không xinh nhưng dễ thương nhất là cái bản tính hiền lành đảm đang, thứ hàng hiếm thời @. Còn Tuấn cũng không phải loại người trăng hoa gì, nó là mẫu người chồng lý tưởng: Thủy chung - chu toàn, vậy mà…
Quãng đường gần trăm cây số ngồi xe máy khiến lưng tôi đau ê ẩm, mặt đường nhựa được những cơn mưa gột rửa sạch bóng, hai bên đường những rặng dã quỳ tỏa hương hăng hắc, phố huyện mới được tái lập, những căn nhà mái ngói còn vương mùi vôi vữa, hàng quán lác đác, thi thoảng từ mấy quán karaoke vọng lại mấy ca khúc não tình khiến chiều phố núi buồn man mác. 
Những đêm mưa

Tuấn tiếp tôi trong căn nhà trọ tuy nhỏ nhưng ấm cúng, đồ dùng vật dụng sang trọng, khá đắt tiền so với đồng lương công chức mới ra trường của nó. Xa nhau chưa đầy một năm mà tôi thấy nó như hoàn toàn xa lạ. Con người nó từ cách ăn mặc đến dáng điệu, cử chỉ toát lên vẻ kiêu kì, trịch thượng đến phát ghét. Gương mặt đỏ au, căng mịn, cặp mắt giảo hoạt lấp ló sau cặp kính trắng, khinh khỉnh, cái bụng bắt đầu phát tướng khác xa với cái dáng còm nhom ốm đói thời sinh viên.
Có tiếng dép lẹt xẹt rồi tiếng phụ nữ liến thoắng: “Các anh ăn cơm luôn chưa để em dọn? Nhậu ít thôi, anh Dũng đi đường xa mệt…”. “Nhằm nhò gì, ra dọn hàng rồi vào ăn luôn một thể” - nó cười giả lả.
Vừa thoáng nhìn nhưng tôi vẫn đủ nhạy cảm để nhận ra cô ta không phải tay vừa, già dặn, va chạm trên thương trường và giờ này nắm giữ huyết mạch kinh tế của thằng bạn tôi đây. Nhìn cái điệu cười nịnh nọt của nó thì biết. Kể cũng lạ, hình như ở đâu nó cũng phải có đàn bà. Hồi trước lên phòng trọ thấy nó và Nhường đứa nhặt rau đứa vo gạo quả thực tôi hơi bị choáng còn nó tỉnh như không, giờ đây mới vắng nhau vài bữa nó đã có ngay người khác điền vào chỗ trống.
Nó tợp ngụm rượu, khà một tiếng như ông cụ non: “Hạnh mà tao hay kể cho mày nghe đấy, hơi già so với tao nhưng được cái tiền bạc rủng rỉnh, ngày trước nàng cũng bình thường thôi, dành dụm, gom góp mở quầy tạp hóa ai dè vùng này quy hoạch phát triển thị trấn, đất có giá, đồ đạc này nàng sắm cả đấy chứ như tao, cháo còn không có mà húp…”.
Vậy ra! Nó đưa tay ngăn tôi lại, vậy ra những gì Nhường nói là đúng, phải không? Ôi dào! Mày hai lúa bỏ mẹ, tình yêu và cuộc sống là những phạm trù khác nhau, mày đang ăn lương do ông bà già chi trả nên còn mơ màng, ăn cơm đời như tao rồi sẽ biết.
Hình như có cái gì đó trong tôi đang vụn vỡ, chẳng lẽ đó là niềm tin, thằng bạn thân nhất, thật như đếm trong mấy năm Đại học giờ đã chết, trước mắt tôi là một con người thực dụng và lạ lẫm.
Để có chân trong văn phòng huyện ủy nó không ngần ngại rước thằng em từ quê vào ở không công cho ông trưởng phòng tổ chức, suốt ngày cắm đầu chăm mấy héc-ta cà phê.
Chén rượu mật sóng sánh thơm lừng trong tay tôi giờ lạnh tanh, đắng ngắt. Tôi bỗng nhớ tới Nhường, không hiểu giờ này em đang ở đâu. Giữa một bản làng xa lắc bồng bềnh trong sương núi, cũng những đêm mưa như thế này, nàng dành dụm từ những đồng nhuận bút ít ỏi tổ chức bữa ăn tươi. Suốt buổi nàng chỉ chống đũa gắp thức ăn cho hai chúng tôi đàm đạo chuyện văn chuyện đời. Từng ngọn gió lùa ầm ầm qua ô cửa khiến lòng tôi se thắt, cô độc giữa khung trời xa lạ.

[Trẫm xem tiếp...]


Khám phá ý nghĩ từ cử chỉ của chàng



Nghiên cứu cho thấy con người dùng 70-90% công cụ phi ngôn ngữ để giao tiếp. Hãy xem những cử chỉ, điệu bộ của anh ấy đang thưc sự nói với bạn điều gì.

Vẻ bồn chồn, tránh giao tiếp qua ánh mắt và đổ mồ hôi thường thuộc nhóm ngôn ngữ cơ thể tiêu cực. Song trong lần hò hẹn đầu tiên, đây có thể là biểu hiện của sự lúng túng.
Lưng ngả ra sau trong khi tay khoanh trước ngực có thể được hiểu là anh ấy không có hứng thú với bạn, trừ phi hai người đang ngồi trong quán cà phê với máy lạnh mở hết cỡ và anh ấy đang rét run.
Anh ấy có cười thật không?
Bạn cần quan sát xem nụ cười của anh ấy có chạm tới mắt không. Một nụ cười giả tạo chỉ dừng lại ở cử động môi, trong khi nụ cười thực sự sẽ ánh lên trong mắt, khiến khóe mắt anh ấy nheo lại.
3 cử chỉ, 1 lời nói
dối

3 cử chỉ, 1 lời nói dối
Lảng tránh câu hỏi về người cũ không phải dấu hiệu đáng ngại, song nếu anh ấy đột nhiên đặt tay lên đầu gối, mắt nhìn đi chỗ khác, cùng lúc đưa tay lên ôm gáy sau khi bạn hỏi về chuyện có phải anh ấy và “người cũ” đã chia tay hay không thì hãy cẩn thận.
Mũi anh ấy biết nói
Lỗ mũi nở rộng cho thấy nhịp tim đang tăng, điều đó có nghĩa là anh ấy đang tức giận, có hứng thú tình dục hoặc là cả hai!
Hãy để ý cả trọng tâm cơ thể của anh ấy. Mọi người có xu hướng hơi ngả mình về phía đối tượng khiến họ có cảm hứng. Nếu anh ấy quay đi chỗ khác, có thể là anh ấy nói chuyện với bạn đấy nhưng lại đang để ý một điều khác.
Theo dấu bàn chân
Các chuyên gia về cung cách ứng xử cho rằng bạn hoàn toàn có thể nhận ra sự hứng thú của một người dựa vào việc quan sát chân của anh ta. Nếu mũi chân anh ấy hướng về bạn - anh ấy có để ý đến bạn. Trường hợp mũi chân chàng hướng ra cửa, anh ấy đang muốn thoát khỏi cuộc nói chuyện này.
Tay giơ lên/ hoặc thả xuống
Lòng bàn tay đặt thoải mái lên bàn là dấu hiệu của sự thư giãn, cởi mở. Tay giấu dưới ngăn bàn cho thấy chủ nhân đang có điều không thoải mái, hoặc là lúng túng hay có điều giấu giếm.
Tay đặt dưới cằm
Mọi người thường xoa cằm khi đang phải suy nghĩ để đưa ra quyết định. Anh ấy hẳn đang cân nhắc chuyện gì. Tay anh ấy vòng qua bạn hay chạm nhẹ vào bạn là một dấu hiệu rất tốt.
Chân dang rộng khi ngồi là dấu hiệu của sự tự tin và đang cố gắng khẳng định “chủ quyền lãnh thổ”. Chân bắt chéo, mũi chân bên trên hướng về bạn chứng tỏ anh ấy đang muốn đến gần bạn hơn, ngược lại, mũi chân bên trên hướng ra chứng tỏ anh ấy muốn tạo khoảng cách.
Anh ấy có ngồi yên được không?
Hãy hỏi một câu thật thẳng thắn rồi xem anh ấy thế nào. Người đang cố gắng đánh lạc hướng bạn sẽ trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác (sao em lại hỏi thế?), hoặc đưa ra câu trả lời chi tiết quá mức cần thiết. Bạn nên nhớ luôn phải để ý xem những gì anh ấy nói có ăn nhập với ngôn ngữ cơ thể không.
Biểu hiện sốt ruột
Gãi cổ, gãi tai, chạm vào mắt, mũi hay phần dưới khuôn mặt - các cử chỉ này đều cho thấy anh ấy đang có điều không thoải mái.

[Trẫm xem tiếp...]


Tình yêu - Giới tínhGia đìnhThứ Ba, 21/05/2013 - 07:38 Một đời cho con



Buổi chiều cơm nước xong, anh bắc ghế ra ngồi trước nhà. Mặt trăng lên sớm, đã ló dạng sau ngọn cây dừa. Trong nhà, dọn dẹp đâu đó xong, chị bước đến bên cái cát - xét cũ kỹ, nhấn nút, có tiếng nói phát ra.

Đó là tiếng học bài của thằng con lớn. Hồi còn ở nhà, thằng bé thường thu bài học vào băng, rồi mở ra nghe như một cách học bài. Giờ cả hai đứa con đều ở xa, mỗi khi buồn, nhớ con, anh chị lại mở ra nghe.

Một đời cho con


Anh làm bảo vệ cơ quan ban ngày, tánh anh chịu thương, chịu khó, chẳng bao giờ anh làm mích lòng ai. Suốt ngày anh quét tước, dọn dẹp, nhặt nhạnh những thứ phế thải: từ vỏ thùng carton, giấy vụn, đến những bao bì gỗ tạp về làm chất đốt, cơ quan ai cũng thương tánh anh hiền lành, chăm chỉ, tiết kiệm. Chị đi bán vé số, số tiền nhỏ nhoi kiếm được anh chị dồn hết cho hai con đi học. Được cái, thằng con lớn của anh chị học rất giỏi, chăm chỉ, biết phận con nhà nghèo, thằng bé chẳng bao giờ xin đi học thêm, suốt ngày cắm cúi hết giải bài tập ở sách toán này, đến bài tập ở sách toán khác, muốn tìm hiểu gì thêm là vào thư viện.
Tốt nghiệp phổ thông, thằng bé đậu vào Đại học Bách khoa với điểm số rất cao. Những năm tháng con học đại học, để có tiền lo cho con, anh chị lao vào nuôi heo. Chiều về, anh tranh thủ đi chở nước cơm cho chị nấu cháo heo. Một đời tiết kiệm dành dụm nuôi con, anh chị chẳng từ nan việc gì: cơ quan hay nhà ai cần giúp việc gì, anh đều đến làm để nhận những khoản bồi dưỡng nhỏ nhoi. Thậm chí, trên sân thượng cơ quan có một luống đất trồng hoa, từ lâu chẳng ai buồn để ý, cũng được anh đánh luống trồng hẹ, trồng hành... Nói chung, để có tiền cho con ăn học, anh chị chẳng nề hà một việc gì, dù khó khăn, cực nhọc đến đâu. Đứa con gái thứ hai của anh chị cũng học giỏi không kém anh, anh chị càng gắng sức hơn để nó có thể vào đại học giống như anh nó. 

Thằng anh học đến năm thứ tư là lúc con em đậu tiếp vào Đại học Kinh tế. Năm năm học đại học của thằng anh rồi cũng trôi qua, với biết bao sự hy sinh của anh chị. Chị không hề biết một tấm áo mới, anh không dám hút một điếu thuốc, hay khề khà ngồi quán với ai. Thằng con đầu tốt nghiệp với tấm bằng đỏ, được nhận ngay vào làm ở một công ty lớn, đã có thể tự nuôi thân. Trong năm đầu anh chị còn phải chu cấp cho đứa con gái, đến năm thứ hai ổn định hơn, hai anh em đã có thể tự lo liệu cho nhau. 

Giờ thì cuộc sống của anh chị đã thảnh thơi nhiều, những lo lắng về tiền bạc đã giảm đi, tuy vẫn còn khó khăn, nhưng không như những ngày phải nuôi cả hai con đi học ở thành phố. Nhưng, căn nhà giờ lại trống trải quá, heo cúi không nuôi nữa, lương anh cộng với tiền bán vé số hàng ngày của chị không nhiều gì nhưng cũng đủ cho anh chị chi tiêu. Những lúc thảnh thơi thế này, anh chị lại thấy nhớ con da diết. Mỗi khi nhớ con, chị lại mở những cuộn băng cát - xét ngày trước chúng học bài thu vào đó. Niềm vui duy nhất của anh chị giờ là nhận được thư của hai con, nghe hai con kể chuyện đi làm, chuyện học hành ở thành phố.
Đến giờ anh chị vẫn còn chở nhau trên chiếc xe đạp, buổi sáng anh đưa chị đến nơi lấy vé số, rồi mỗi người mỗi ngả. Trưa chị tạt qua cơ quan ăn cơm với anh, chiều anh lại đến đại lý vé số chở chị về nhà. Mọi người khen anh chị có phước, dù vẫn còn trong cảnh nghèo, nhưng nghĩ cho cùng, so với nhiều gia đình khác thì mấy ai được như anh chị? Con cái là vốn liếng to tát nhất của cha mẹ. Tài sản quý báu nhất của anh chị giờ là kiến thức của hai con, phải chăng đó cũng là một cách làm giàu của người chịu thương chịu khó: gầy dựng cho con cái nên người. 

Chuyện gia đình anh bảo vệ ở cơ quan tôi là một câu chuyện có thật, hiếm thấy trong thời buổi này. Bao nhiêu người giàu có ngồi trên đống tiền chắc gì đã có được hạnh phúc như vợ chồng anh?

[Trẫm xem tiếp...]


Những điều đã qua



Có những điều đã qua tốt nhất không nên nhớ lại. Ví như tình yêu dài lâu của hai con người ấy...

Những điều đã qua

Anh yêu chị trước cả khi gặp chị, phải chăng vì thế mà cho đến tận bây giờ cái tình cảm ấy vẫn còn ẩn hiện trong tim anh, hình như qua thời gian lại càng đong đầy hơn trước.
Anh ấn tượng khi nhìn thấy bức ảnh chị chụp trong cuốn lưu bút của thằng bạn thân, một vài dòng lưu bút bằng mực tím, chị nói nhẹ nhàng, sâu sắc, tấm ảnh chân dung cô bé tóc dài, thắt bím, nụ cười răng khểnh cũng đằm thắm, nhẹ nhàng lắm. Thế thôi mà anh mất ngủ, cứ bảo thằng bạn giới thiệu với cô bé ấy bằng được.
Từ khi anh nói đến lúc gặp được chị cũng mất ba năm. Thời ấy, điện thoại chưa phổ biến như bây giờ, chị không dùng yahoo để chat mặc dù nick vẫn được tô đậm trên cuốn sổ lưu bút của thằng bạn. Đến khi anh về Đà Nẵng thực tập, cậu bạn dẫn anh đến phòng trọ của chị, hai người mới gặp nhau.
Chị trắng trẻo, bé nhỏ, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Anh và thằng bạn thực tập cách đó hơn 100 cây số. Lần thứ hai, anh đến gặp chị mà không cần nhờ đến anh bạn kia. Anh bảo có việc ra thành phố, là mua một số giấy tờ, chị dẫn anh đi với, anh không biết chỗ. Chị chẳng ngại ngần, nhiệt tình đưa anh đi, rồi há hốc mồm, cái đống giấy tờ ấy có gì đâu mà anh phải chạy ra đây nhỉ, ở đâu cũng có kia mà. Anh đỏ mặt, không lẽ lại nói chỉ vì tôi muốn gặp em sao, đường đột quá, chị chưa chấp nhận đâu.
Anh mời chị đi ăn kem để cám ơn chị không ngại trưa nắng đã dẫn anh đi mua đồ. Chị kể về anh bạn của anh, hồi phổ thông nó đáng yêu làm sao, hát hay học giỏi thế nào… Anh nghe chuyện, đôi lúc phán xét một vài câu, xong đâu đó ngồi ngắm chị. Chị say sưa kể chuyện, mãi sau nhận ra sự bất thường ấy thì hùng hồn bảo về ngay.
Quá trình tán tỉnh chị cũng mất nhiều thời gian và công sức, bởi con người chị chẳng giống những cô gái bây giờ. Ở chị có chút gì đó ngang ngạnh mà lại dịu dàng, cá tính nhưng lại hiền khô. Đến khi, nhận ra tấm chân tình của anh, thương anh trước rồi mới nhận lời yêu ngượng ngùng.
Hai người đã từng có khoảng thời gian rất hạnh phúc bên nhau. Tình yêu ấy tưởng như chẳng bao giờ nguội tắt. Anh nhớ mỗi lúc chở chị theo sau, thể nào chị cũng cằn nhằn vì anh không mang khẩu trang, mùa này gió bụi đầy đường. Nói xong, chị nhoài người tới trước, đưa tay mình bịt mũi cho anh. Bàn tay chị thơm thơm, mềm mại khiến anh khắc khoải cho tới bây giờ.
Anh đã từng mơ hai người khoác tay nhau hạnh phúc trong ngày cưới, vậy mà năm tháng qua đi, anh không thể cưỡng lại những hư danh tầm thường của cuộc sống vật chất trước mắt. Ngày cưới, anh cầm tay một người con gái khác, gần như xa lạ với gia đình anh, xa lạ với chính trái tim yêu đương trong anh còn chất chứa quá nhiều hình bóng chị.
Ký ức xưa cũ lại vỡ òa trong nhung nhớ, luyến tiếc, anh thầm hỏi chị có còn nhớ như anh không. Lắm lúc trong cơn say triền miên, anh ngẫm lại những được, mất tồn tại trong đời mình rồi chẳng thể nào ngăn dòng cảm xúc tan ra từ khóe mắt. Nhiều đêm nằm bên vợ, anh lại thèm nghe giọng nói của chị đến điên cuồng.
Chị nhất quyết không muốn nghiễm nhiên có mặt trong cuộc sống của vợ chồng anh, giống như cái việc mà vợ anh từng làm để chia rẽ anh và chị. Gì chứ chị chẳng dại mà đi bán rẻ danh dự và lương tâm của mình bằng cách phá hoại bình yên của người khác. Những kỷ niệm đẹp về tình yêu hai đứa dẫu anh có gợi nhắc ra nhiều cũng chẳng có nghĩa lý gì vì đơn giản đó là những điều đã qua, vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được.

[Trẫm xem tiếp...]


“Chồng em áo rách...”



Mỗi lần ngồi vu vơ với bạn bè, chúng em thường nhắc chuyện ngày xưa, cái thời “vợ chồng tao yêu nhau thế nào, mấy ông ấy tán mình ra sao”. Ngẫm lại chuyện mình, em cứ tủm tỉm cười.

“Chồng em áo rách...”

Dạo ấy, khi em đang tung tăng áo dài đi học, chiếc xe bỗng dưng dở chứng, tuột nguyên cả cái bàn đạp ra ngoài. Em hì hụi, luống cuống dắt bộ hơn cây số, rồi mừng húm khi thấy quán sửa xe “cóc” bên vệ đường.
Trông cái mặt anh còn non choẹt, em dò hỏi: “Anh ơi, anh sửa xe được không?”
Anh trợn mắt nhìn em: “Không sửa được thì tôi mở quán chi cô.”
Biết mình lỡ miệng, em liền đổi giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Anh xem giùm em với, tự dưng nó tuột ra ngoài”.
- “Cái gì tuột?”
- “Cái ấy đó”
Vừa dứt lời, em lại thấy mình vô duyên quá đỗi, thì hồi ấy em đâu biết phân biệt cái bàn đạp hay giò đĩa, hộp sên.
Anh tủm tỉm cười hiền, kéo ghế cho em ngồi rồi bảo sợ muộn học thì lấy xe anh mà đi, lát về mang vào đổi cũng được. Em liếc nhìn xe của anh, chao ôi, chiếc xe chắc từ đời ông cố nội để lại, trong khi xe mình mới mua có một năm, còn mới cứng, đây không dại nhé.
Em càng buồn cười hơn khi trông thấy bộ dạng anh, chiếc áo sơ mi sờn cũ lộ bờ vai rắn chắc, tay áo rách te tua bị tuột cứ bay phần phật trong gió. Em ngồi nghĩ vu vơ đâu đó năm phút thì anh bảo xong rồi, tới trường nhanh kẻo muộn. Lôi tiền ra trả thì anh không nhận, bảo có sửa gì đâu, lần khác sửa lấy tiền luôn. Em đành hanh với ý nghĩ trong đầu, người đâu ác thấy ớn, trù họ hư xe để vào sửa hả ông, đừng mơ.
Từ dạo đó, mỗi lúc tan trường, ngang qua “cơ đồ” của anh, em hay ghé mắt nhìn. Có lúc thấy anh hì hụi sửa xe cho người ta, vẫn chiếc áo sờn rách, cái quần đen thui chẳng rõ màu nguyên thủy và bàn tay đầy những dầu mỡ. Có lúc lại thấy anh chăm chú bên cuốn sách, khuôn mặt anh khi ấy sáng bừng, lộ vẻ say mê, đăm chiêu đến lạ.
Rồi em cũng điều tra được “nhân thân” của anh thông qua cô bạn cùng lớp. Nó vẫn hay bi bô, “anh ấy mà chỉn chu thì đẹp trai chẳng thua gì diễn viên Hàn Quốc mày nhỉ”. Xem ra, khối đứa con gái rung rinh vì anh chứ chẳng ít.
Nhà anh nghèo, anh nghỉ học từ sớm để bươn chải đỡ đần bố mẹ. Anh học việc ở quán sửa xe của ông chú, thấy anh chăm chỉ và thạo việc, ông chú cho anh mượn đồ nghề rồi thuê một chỗ ven đường để anh lập nghiệp. Tối về anh vẫn đi học bổ túc, cần cù mấy năm rốt cuộc anh cũng lấy được bằng tại chức.
Duyên số đưa đẩy thế nào mình cùng vào làm một cơ quan. Anh bảo anh làm ở đây là làm thêm thôi, nghề chính vẫn là sửa xe, em bĩu môi tỏ vẻ không tin. Thú thực, ngay lúc ấy, tim em đã xốn xang vì anh lắm lắm rồi.
Hóa ra tối về, anh vẫn để cửa tiệm sáng đèn, anh bảo lỡ như xe ai hư, đoạn đường ấy vắng, có thủng xăm dắt bộ cũng chết người ta. Đêm, vừa ngồi ngắm trăng, đọc sách, thi thoảng sửa chiếc xe cũng chẳng nhọc nhằn gì.
Bàn tay tra dầu mỡ nhiều năm của anh đen sạm, nhẵn bóng. Anh vẫn bảo anh không có tướng làm quan, tướng anh là tướng nông dân, tướng rửa xe, em thương làm gì. Em cười, có sao, áo rách em còn thương được mà.
Thấm thoát vợ chồng mình cưới nhau đã bốn năm, cái nghèo vẫn chưa rời đi và cảm giác chắc “nó” còn vương vấn vợ chồng mình lâu lắm. Chúng mình vẫn chăm chỉ làm việc, thi thoảng tối về anh vẫn hì hụi sửa xe cho những ai nhỡ đường.
Em chẳng dám có tham vọng gì nhiều, bởi tham vọng thì vô tận mà lòng tham lại vô đáy. Nhiều khi giàu có, no đủ đến mấy cũng chưa chắc đã bằng lòng. Cho nên tham vọng của em vẫn là hai chữ “hạnh phúc”.
Năm tháng còn dài, vật chất từ từ rồi cũng tới, bằng chứng là cuộc sống của ta ngày càng “đỡ nghèo” đó thôi, em vẫn luôn cười tươi còn anh vẫn ngủ thẳng giấc và tình yêu hai ta ngày một đong đầy.
Áo rách còn biết đường lấy kim chỉ mà khâu, chứ còn trái tim rách, lương tâm nát thì dẫu khéo tay đến mấy cũng há dễ gì khâu vá lại được…

[Trẫm xem tiếp...]


Những khoảnh khắc sexy không cần cố



Đàn ông thú nhận, có những điều phụ nữ vô thức làm nhưng lại khiến họ “phát điên lên được” vì sự quyến rũ đầy nữ tính.


1. Khi phụ nữ thử đồ
và ngắm nghía mình trước gương
1. Khi phụ nữ thử đồ và ngắm nghía mình trước gương
Đàn ông hầu hết rất sợ hộ tống vợ/bạn gái đi shopping. Họ ấn tượng thấy rõ chuyện đôi chân của mình sẽ mỏi mệt lê lết theo cô ấy vào hết gian hàng này đến gian hàng khác thế nào, sốt ruột hay nhàm chán chờ cô ấy chọn lựa, lưỡng lự trước bao nhiêu món đồ ra sao.
Song có một phần an ủi là họ thích được ngồi một chỗ ngắm cô ấy thử đồ. Cô ấy sẽ giữ cho dáng thẳng, đầu ngẩng cao, đẩy hết ngực ra đằng trước, hông ra đằng sau, chùng một bên gối xuống và ngắm nghĩa mình trước gương. Đó là hình ảnh đáng yêu mà người đàn ông luôn muốn lưu giữ về vợ/ bạn gái của mình.
2. Khi nàng thử thách chàng
Phái mạnh luôn muốn đối đầu với những khó khăn và tìm cách xoay xở để vượt qua. Bởi thế, người phụ nữ hấp dẫn là người biết đưa ra cho anh chàng của mình vài thử thách (song đừng quá khó khăn, đàn ông dễ nản lòng lắm đấy). Một thử thách nho nhỏ như cùng săn vé đi du lịch giá rẻ, đặt phòng giá tốt, tìm đồ tốt đang trong đợt khuyến mại v.v. Đàn ông sẽ vui khi được tham gia cuộc đua này, ngay cả khi bị nàng vượt lên dẫn trước, chàng vẫn thấy nàng thật quyến rũ, chính vì sự sắc sảo, biết thu xếp của nàng.
3. Khi nàng túm tóc lên
Phải nói là hoàn toàn quyến rũ ấy chứ! Đàn ông thích ngắm nhìn người phụ nữ túm tóc đuôi ngựa một cách tự nhiên, để lộ chiếc cổ cao trắng ngần, vài lọn tóc rơi xuống nhẹ nhàng, mềm mại như điểm nhấn.
4. Khi nàng cho chàng tự do làm điều chàng muốn
Chuyện sẽ xảy ra sau 10 năm hai người chung sống. Đức ông chồng một ngày cảm thấy cực kỳ biết ơn vợ vì cô ấy vẫn yêu và động viên mình thực hiện mọi sở thích, đam mê. Người vợ như vậy được xem là sexy bởi cô ấy tỏ rõ sự chín chắn, biết ủng hộ chồng.
5. Khi người vợ kiến tạo không khí gia đình
Với một số ông chồng, chẳng gì quyến rũ bằng vợ biết tôn trọng các giá trị gia đình và đủ sắc sảo, xốc vác để quán xuyến, tổ chức những khoảng thời gian chất lượng cho gia đình bên nhau.
Đó có thể là bữa ăn với thực đơn gồm toàn những món các thành viên trong gia đình yêu thích, thực khách sẽ là chồng, các con và cả những thành viên khác trong gia đình lớn bao gồm bố mẹ, các anh chị em họ hàng...
Một buổi tụ tập vui vẻ với những món ăn ngon đến không thể cưỡng lại được tạo ra từ bàn tay người phụ nữ mình yêu, còn gì đáng ao ước cho bằng.
6. Khi nàng thư thái trên giường
Có đôi khi, vẻ ngoài mà đàn ông muốn được nhìn thấy nhất ở phụ nữ lại chỉ là cô ấy trong áo hai dây, quần soóc nằm thư thái trên giường. Họ thấy như vậy là sexy, “hở mà không hở”. Quần soóc áo hai dây đủ để cô ấy trở nên nóng bỏng, tự tin mà không quá khêu gợi.
[Trẫm xem tiếp...]


 

Danh Mục

Total Pageviews

Phi lên đầu Bản quyền © 2012 | Đọc Để Cười| Nội dung bài viết từ nguồn khác